Tia nắng ban mai khẽ hé lộ, lười biếng dừng ở ngoài điện. Cung điện nguy nga như thường lệ, nghênh đón buổi chầu sớm ba ngày một lần.
Trong mấy chục năm từ khi Đại Tĩnh lập quốc, Gia Ninh Đế đặt nặng việc xây dựng thế lực, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn chấp nhận lời khuyên của các cận thần. Triều đình thường xuyên tranh luận không ngớt, mỗi người mỗi ý. Nhưng hôm nay tình hình có chút đặc biệt, chúng thần cụp mi rũ mắt nhìn phó tướng thân đầy bụi đất ở giữa điện, miệng ngậm chặt như Bồ Tát.
– Triệu ái khanh, khanh lặp lại sở tấu vừa rồi một lần nữa xem.
Trên ngai vàng, Hoàng đế vẻ mặt uy nghiêm, tay đặt trên đầu rồng, dáng vẻ nghiêm cẩn có chút kinh ngạc.
Phó tướng Triệu Cẩn Thạch người mặc khôi giáp, bôn ba ngàn dặm đang quỳ một gối trên triều đường, bất đắc dĩ nhìn một lượt trên điện, một người đàn ông uy vũ trải qua hàng trăm cuộc chiến, lao vào bao nhiêu biển lửa bỗng chốc nghẹn họng, lưỡng lự rồi nhỏ giọng bẩm báo:
– Bẩm bệ hạ…
– Triệu khanh, cứ từ từ trả lời!
Gia Ninh Đế trầm giọng quát nhẹ, khẽ trừng mắt.
– Bệ hạ, An Lạc trại đưa tin tới, tình nguyện chiêu hàng triều đình, quy thuận Đại Tĩnh ta. Trại chủ Nhậm An Lạc nghe nói dung mạo Thái Tử Đại Tĩnh đứng nhất Trung Nguyên, nói rằng trên dưới An Lạc trại không cần Đại Tĩnh trấn an, chỉ cần để nàng trở thành phi tử ở Đông Cung là có thể đổi lấy ba vạn thuỷ quân thề sống chết nguyện trung thành.
Bị Gia Ninh Đế khẽ quát, Triệu Cẩn Thạch rùng mình, giọng thật thà vang vọng trong đại điện. Lời vừa dứt, chúng thần đồng loạt nhìn về phía bên tay trái, sắc mặt khác thường, tự gắng nhịn cười.
Triệu phó tướng là một người thành thật, “Dung nhan Thái Tử Đại Tĩnh đứng nhất Trung Nguyên” hẳn là lời Nhậm An Lạc nói. Lời này hiểu rõ trong lòng là được rồi, sao lại thuận miệng nói ra trên triều đường.
Thanh niên bên tay trái rũ mắt xuống, bộ triều phục màu đỏ thẫm trên người, dáng người ngăn lại những lời dò xét bất minh của chúng thần.
Trong điện Sùng An yên tĩnh, chỉ có Hoàng đế ở trên ngai vàng gõ nhẹ vào long ỷ, thần sắc khẽ thay đổi lúc phó tướng cao giọng bẩm báo rồi lại nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường.
– Ồ? Ba vạn thuỷ quân thề sống chết nguyện trung thành? Lời này của Nhậm An Lạc là thật?
Trong lời của Gia Ninh Đế không khỏi có ý tò mò, khiến một đám đại thần không không thể quan tâm cái gì khác, trầm ngâm suy nghĩ câu này của Hoàng đế.
– Bẩm Bệ hạ, trong thư đến viết như vậy, Lạc tướng quân để vi thần tốc hành hồi kinh diện kiến bệ hạ, nói đây là cơ hội hiếm có, hy vọng Bệ hạ cùng… Điện hạ suy nghĩ kỹ lại.
Triệu Cẩn Thạch hành quân mấy năm, tính tình thô lỗ, lời nói này ngô không ra ngô mà khoai không ra khoai, nghe như là học thuộc lòng, có lẽ cũng là Lạc lão tướng quân đã dặn dò rồi mới phải.
Nếu không phải là điều kiện hoang đường mà trại chủ An Lạc trại đưa ra thì việc tốt như hồi kinh tranh công này cũng không đến lượt hắn. Cả đám đại thần khẽ lắc đầu, trong lòng đã hiểu.
Đại Tĩnh binh hùng tướng mạnh, lãnh thổ bao la, hai nước Bắc Tần và Đông Khiên nằm ở vùng hoang vu. Duy chỉ có bọn cướp ở ngoài vùng Nam Hải tàn sát bừa bãi, quấy nhiễu bách tính vùng duyên hải, lại thêm thuỷ quân Đại Tĩnh yếu kém, mấy chục năm qua vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
An Lạc trại đối với Đại Tĩnh mà nói, là một sự tồn tại đặc biệt. Ba mươi năm trước, Trung Nguyên đại loạn, các chư hầu thế gia hỗn chiến, Hàn gia đã dẹp yên phương Bắc. An Lạc trại vốn là một vùng góc cạnh nhỏ vùng duyên hải Đông Nam, lúc ấy chưa lọt vào mắt Thái Tổ, nên được bảo tồn lại. Nhưng không ngờ rằng trải qua vài thập niên lớn mạnh, mấy trăm tên tiểu thổ phỉ chiếm núi làm vua thời ấy, bây giờ đã có uy thế của ba vạn thủy quân, đồng thời vào mười mấy năm trước tự xưng là An Lạc trại.
Triều đình đã mấy lần bao vây tiễu trừ, nhưng đều trở về vì không địch lại thủy quân, kể từ đó đã trở thành tâm bệnh của triều đình. May thay An Lạc trại tuy không thuộc về triều đình nhưng cũng không quấy nhiễu bách tính, chỉ chiếm núi làm vua một vùng.
Nhưng Gia Ninh Đế không phải là một Hoàng đế ăn chay, làm sao có thể cho phép người khác ngủ say sưa bên cạnh giường? Vài năm gần đây, An Lạc trại bị bao vây tiễu trừ không ít lần, triều đình đều không công được mà lùi. Lần này nếu có thể quy hàng, triều đình vừa mở rộng hoàng uy, vừa có thể lợi dụng ba vạn thuỷ quân kiềm chế thuỷ tặc Nam Hải, quả là một công đôi việc!
Chúng thần vừa cân nhắc được như vậy, chợt nhận ra việc An Lạc trại quy hàng đến tám chín phần là đã định, liền nhìn về phía Thái Tử gia đang đứng uy nghiêm như cây tùng kia nhỏ một giọt lệ thương cảm.
Hơn mười năm trước, An Lạc trại vốn không có tên như vậy, chỉ gọi là ổ thổ phỉ. Năm đó sau khi lão trại chủ có được một cô con gái nên rất mừng, đổi tên trại thành An Lạc. Mấy năm trước, lão trại chủ qua đời, con gái lão đã tiếp quản vị trí trại chủ. Bây giờ nàng ấy hơn mười tám tuổi, nghe nói vô cùng thô lỗ, mạnh mẽ ngang ngược, là một nữ cường đạo chính cống.
Ba vạn thuỷ quân đổi một vị trí phi tử, ngó sang vị Thái Tử gia thơm nõn của mình, ai cũng thật sự nghĩ không thông việc này rốt cuộc là triều đình đã chiếm lợi, hay là nữ thổ phỉ thanh danh truyền xa kia được lợi hơn đây.
– Triệu khanh, chuyện này quan trọng. An Lạc trại đã có ý quy hàng, trẫm thấy nữ cô nhi này có lòng trung thành, cũng là chuyện tốt, nhưng việc này vẫn cần Thái Tử đồng ý. Hoàng nhi, ngươi cảm thấy thế nào?
Gia Ninh Đế rũ mắt nhìn xuống, trên mặt mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại có vài phần thâm trầm.
Chúng thần trong lòng hồi hộp. Bệ Hạ, nếu ngài muốn ba vạn thủy quân thiện chiến dũng mãnh thì cứ nói thẳng, lại còn đường hoàng muốn để Thái Tử gật đầu. Nếu không muốn bị người trong thiên hạ khiển trách không biết quân thần, phụ tử thì chuyện vui của Đông cung Thái Tử e là tránh không nổi rồi.
Ngoại trừ một đám đại thần tâm tư khác nhau, mấy vị Hoàng tử cũng dấy lên ý nghĩ chế giễu, bị nữ thổ phỉ tán thưởng dung mạo đẹp đẽ, cầu hôn trước toàn thể văn võ đương triều, Thái Tử lần này coi như là đã mất hết thể diện rồi.
– Phụ hoàng, nếu An Lạc trại thật lòng quy thuận Đại Tĩnh ta, ba vạn thuỷ quân nguyện ý sát nhập vào doanh trại Tuý Nam, An Lạc trại từ nay giải tán, nhi thần nguyện dành một vị trí ở Đông Cung nghênh đón Nhậm An Lạc vào kinh.
Thái Tử Hàn Diệp tiến lên một bước, hành lễ trả lời Gia Ninh Đế, vô cùng thong dong.
Vài vị lão đại thần liếc nhìn sắc mặt dịu đi trong nháy mắt của Gia Ninh Đế, thầm khen một tiếng. Thái Tử nói lời này thật hay, không những chỉ ra rằng An Lạc trại phải thành tâm quy thuận thì y mới tiếp nhận điều kiện hôn ước, còn để ba vạn thuỷ quân hợp nhất với doanh trại Tuý Nam do bệ hạ nắm trong tay, tỏ rõ bản thân không có ý ngấp nghé đến thủy quân An Lạc trại, như vậy, tất cả sự hy sinh của Thái Tử với thân phận trữ quân nguyện ý hạ thấp mình cưới một nữ thổ phỉ sẽ được lòng đế quân.
Mấy vị Hoàng tử cũng nghĩ được thế này, thầm hừ vài tiếng, sắc mặt có chút ngượng ngùng.
– Hoàng nhi nhân hậu thương dân, vừa lòng trẫm!
Quả nhiên, Gia Ninh Đế vỗ tay cười lớn, đôi lông mày giãn ra, nhìn về phía Lễ Bộ Thượng thư:
– Cung ái khanh, ngươi xem sắp xếp cho trại chủ An Lạc trại kia thân phận gì mới hay. Nàng ngàn dặm xa xôi đến đây, đừng bạc đãi.
Đây là lần đầu tiên trên triều đường Đại Tĩnh thảo luận về phần vị trong Đông Cung. Bị gọi đến tên, Lễ Bộ lão Thượng thư Cung Quý Chá vội vàng tiến ra, khẽ cân nhắc kính cẩn nói:
– Bệ hạ, thần thấy phong vị Nhũ Nhân là thích hợp.
Tuy nói Nhậm An Lạc dùng ba vạn thuỷ quân tiếp nhận chiêu hàng, nhưng dù sao nàng cũng là thủ lĩnh thổ phỉ, người nàng muốn gả cho là Thái Tử đương triều, Hoàng đế tương lai. Với thân phận của nàng thì Nhũ Nhân cũng đã là cất nhắc lắm rồi. Nếu không phải thấy tâm tình Hoàng đế rất tốt, Cung Quý Chá cũng sẽ không dám mở lời ra như vậy. Quả nhiên, các quan viên can gián chú ý đến địa vị thế gia đã cau mày chuẩn bị góp lời.
– Bệ hạ…
Triệu phó tướng bị bỏ mặc hồi lâu, nghe thấy không ổn, vội vàng nhớ tới một chuyện đã quên bẩm báo, vội vàng tiến lên một bước chặn lời các quan.
Gia Ninh Đế đột nhiên kinh ngạc với hắn, nói vẻ không vui:
– Triệu khanh có chuyện gì?
– Bệ hạ, ở trong thư hàng, Nhậm An Lạc có nói, phần vị mong muốn là…
Triệu tướng quân nhướng mày nhìn về phía vị Thái Tử phong thái tuấn lãng xem xét, cứng ngắc nói tiếp:
– …là phong vị Thái Tử Phi.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, hít thở mạnh thôi cũng ngại làm xáo trộn sự yên tĩnh này.
Toàn bộ điện Sùng An, bởi vì ba chữ “Thái Tử Phi” thần kì kia mà im bặt, cho dù là các quan can gián xưa nay thích tranh luận đến đỏ mặt tía tai cũng ngậm chặt miệng lại, đáy mắt có chút hoảng hốt.
Hoang đường, hoang đường, quả thực là… hoang đường. Một đám Văn thần suy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết ngoài hai chữ này ra, còn có thể dùng từ gì để hình dung nữ thổ phỉ An Lạc trại to gan lớn mật kia.
Thái Tử là trữ quân một nước, nàng ta muốn vị trí Thái Tử Phi, chẳng phải còn muốn làm quốc mẫu vương triều Đại Tĩnh hay sao? Quý nữ ở các thế gia thanh quý trong đế đô Đại Tĩnh hoặc các quý nữ được nuôi dạy ra từ các huân tước hầu phủ vô số kể, còn chưa có một ai cả gan ngông cuồng nói rằng muốn vào Đông Cung, vọng tưởng vị trí Thái Tử Phi.
Thái Tử lui lại một bước, rũ mắt xuống, vẻ mặt bình thản, nhưng đáy mắt lại khẽ gợn sóng.
Trại chủ An Lạc trại lại dám đưa ra điều kiện này, nghe chừng cũng là người thú vị.
Quả nhiên, Gia Ninh Đế trên long ỷ cũng thu giọng, sắc mặt tối sầm lại.
– Hay cho Nhậm An Lạc, nàng coi triều đường Đại Tĩnh của trẫm là cái gì?
– Bệ hạ, Nhậm An Lạc có nói, nếu bệ hạ không muốn hứa phong vị Thái Tử Phi cho nàng, nàng cũng có thể không vào Đông Cung, chỉ mong bệ hạ có thể sắp xếp cho nàng một chức vụ trong quân đội, để nàng có thể dùng quân công… đổi lấy cơ hội vào làm chủ Đông Cung trong tương lai.
Mặc dù cảm thấy hoàng uy của đế vương trên ngai vàng làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt không mảy may để ý của Thái Tử cũng lóe lên. Triệu phó tướng vẫn lấy ra dũng khí ở trên chiến trường chưa từng có từ trước đến nay, thở dài một hơi, hoàn thành bẩm báo.
Kỳ thật nói trắng ra, Nhậm An Lạc chỉ có một ý, bây giờ có thể người không cho ta chức vị Thái Tử Phi nhưng người đường đường là vương triều Đại Tĩnh, dù sao cũng phải lấy ra thành ý để đánh đổi ba vạn thuỷ quân nguyện trung thành của ta. Nhậm An Lạc nàng biết làm gì, thêu thùa may vá, cầm kỳ thư họa không nói, chỉ có chút tài năng vác đại đao đánh giặc, vào quân đội thăng chức là phương thức trực tiếp nhất.
Nhưng như vậy có khác gì cướp đâu? Quả nhiên là làm nữ thổ phỉ đã quen, ngay cả cách gả cho vị hôn phu cũng đầy mùi thổ phỉ khó mà thay đổi.
Địa vị nữ tử Đại Tĩnh khá cao, nữ tử dẫn quân vào nội các qua các triều đại tuy ít, những cũng không phải hiếm có. Trong lòng các quan đại thần coi thường với cuồng vọng ngang ngược của trại chủ An Lạc trại, nhưng nghĩ đến ba vạn thuỷ quân dũng mãnh thiện chiến kia, lúc này cũng không dám vọng ngôn, sợ phật ý thánh thượng.
– Ố? Không được phong vị Thái Tử Phi sẽ không vào Đông Cung? Khẩu khí của nàng ta thật lớn! Cung khanh, lập chiếu chỉ cho trẫm, chiêu cáo thiên hạ.
Gia Ninh Đế thái độ khác thường, nhưng không trách cứ yêu cầu đại nghịch bất đạo như vậy của Nhậm An Lạc, mà lại vỗ tay cười ha hả.
– Trại chủ An Lạc một lòng lo lắng cho vua, ba vạn thuỷ quân sẵn sàng góp sức cho Đại Tĩnh, phong làm phó tướng Tuý Nam, tất cả người An Lạc trại được đối đãi có lợi. Trẫm cảm động và thương xót nữ cô nhi này, đặc biệt cho phép vào kinh phụng chức.
Lễ Bộ thượng thư lãnh chỉ lui sang một bên, trong lòng khẽ động. Nhậm An Lạc bị triệu vào kinh, ba vạn thuỷ quân chủ lực đã mất kia sớm muộn gì cũng sẽ bị Lạc lão tướng quân hợp nhất, không chừng mấy năm nữa, ảnh hưởng của An Lạc trại ở vùng duyên hải Đông Nam sẽ biến mất. Đến lúc đó, nữ tử Nhậm An Lạc, tất nhiên tùy ý triều đình định đoạt.
Lời của Hoàng đế vừa nói ra, làm ai cũng không dám đề cập đến chuyện Nhậm An Lạc xin vào Đông Cung nữa, chỉ thấy Gia Ninh Đế bằng lòng dùng một hư chức tứ phẩm để đổi lấy ba vạn thuỷ quân An Lạc trại.
Sau khi Hoàng đế khoát tay, tiểu thái giám hắng giọng hô lên một tiếng: “Bãi triều”. Lúc các đại thần rời khỏi đại điện mới phát hiện Thái Tử đã được Triệu Phúc – Thái giám tổng quản bên cạnh Bệ hạ dẫn đến Thư Các trên triều.
– Phụ hoàng thật sự coi trọng Tam ca, mới vừa bãi triều đã lại vội vàng gọi y đi rồi.
Người nói câu này là Cửu Hoàng tử Hàn Chiêu, mắt to mày rậm, rất có khí chất võ tướng. Mẫu phi của hắn là con gái Tả tướng, thích chiến trường, không có xung đột quá mức vơi Thái Tử, Vương gia thiếu niên mười lăm tuổi, đã được nuôi dưỡng thành dáng vẻ bất cần như thế.
– Cửu đệ, Tam đệ là trữ quân, được phụ hoàng coi trọng là lẽ đương nhiên.
Đại hoàng tử Hàn Thuỵ khẽ khiển trách một câu, trên gương mặt nghiêm trang đầy vẻ uy nghiêm.
Hàn Chiêu hừ một tiếng, khẽ nhếch lông mày, rõ ràng là không tiếp thu vào trong lòng.
Hàn Thuỵ là trưởng tử, nhưng không phải con vợ cả, địa vị mẫu gia cũng không cao, không được Gia Ninh Đế coi trọng, là người có thân phận kém nhất trong các Hoàng tử. Cũng may, mấy năm nay, hắn trung thành hiếu thảo với Gia Ninh Đế, vô cùng giữ lễ quân thần với Thái Tử Hàn Diệp, ở triều đình nhiều năm có không ít công lao, vì thế ngoài Thái Tử ra, hắn là vị Vương gia được triều thần kính trọng nhất, ba năm trước được Gia Ninh Đế phong là Mộc Vương.
Ngũ hoàng tử Hàn Việt thấy hai người giương cung bạt kiếm, vội hoà giải:
– Cửu đệ, Đại Hoàng huynh nói đúng, Tam ca là Thái Tử, tất nhiên không giống chúng ta, theo ta thấy phụ hoàng cho gọi Tam ca không đơn thuần chỉ vì việc của An Lạc trại đâu.
Ngũ hoàng tử là người kì lạ nhất trong các Hoàng tử, rõ ràng sinh ra trong nhà Đế gia, nhưng lại thích ăn chay lễ Phật. Từ năm mười tuổi bái Đại sư Tịnh Nhàn ở Quốc Tự làm sư phụ. Gia Ninh Đế cả đời được mười mấy nhi tử, cho tới bây giờ chỉ có bốn người làm yên lòng, sợ hắn nhất thời nghĩ quẩn cạo trọc đầu đi tu, liền cưỡng chế triệu hồi về triều. Có điều Ngũ hoàng tử từ nhỏ sùng bái Bồ Tát, tính tình thông thấu thuần tịnh, không bao giờ nói dối, nghĩ gì nói đó, nhưng cũng không để mình bị oan ức.
– Trừ An Lạc trại, còn có thể có chuyện gì?
Hàn Chiêu thấy sắc mặt huynh trưởng không vui, ngoan ngoãn đi theo Ngũ hoàng tử xuống bậc.
Hàn Thuỵ chau mày, thâm trầm nhìn về phía Thượng Thư Các.
Chỉ là một An Lạc trại hèn mọn, cho dù Nhậm An Lạc dẫn ba vạn thuỷ quân đến quy hàng, đối với triều đình Đại Tĩnh mà nói cũng không phải chuyện lớn gì, Gia Ninh Đế sẽ coi trọng bước đi này, có điều bởi vì việc giải tán của An Lạc trại có nghĩa là… niên đại dưới sự cai trị của Thái Tổ đã hoàn toàn kết thúc mà thôi.
An Lạc trại xây dựng vào ba mươi năm trước, nằm sâu trong vùng địa giới phía tận cùng Đông Nam của Đại Tĩnh, đây mới là chuyện mà Gia Ninh Đế không thể dung thứ.
– Tam ca đã hai mươi hai tuổi rồi.
Thấy Hàn Thuỵ và Hàn Chiêu cùng nhìn lại, Hàn Việt lại thêm một câu:
– Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có đích tử.
Không có Thái Tử Phi, lấy đâu ra đích tử!
Hai người nghe xong thuận miệng muốn phản bác lại, nhưng cùng lúc cũng rùng mình. Hàn Thuỵ quát khẽ:
– Ngũ đệ, đừng vội nói bừa.
Nói xong câu này, hắn liền phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.
– Hừ, cả ngày bày ra vẻ mặt trung quân, không chút khí khái nào.
Hàn Chiêu bĩu môi, cũng không úp úp mở mở:
– Ngũ ca, ta có hẹn xuất cung du ngoạn, nếu phụ hoàng hỏi đến ta, huynh cứ nói ta đi đại doanh Tây Giao, che giấu giúp ta nhé.
Hắn vừa nói vừa chạy xuống bậc đá, nhanh như chớp đã không thấy bóng người.
Hàn Việt cười cười, không hổ là người lớn lên trong cung. Cho dù Cửu đệ tính tình nhanh nhẹn, cũng biết có một số chuyện không thể nói.
Hoàng gia có rất nhiều kiêng kị, nhưng với Gia Ninh Đế thật sự chỉ có duy nhất một điều.
Thái Tử Phi? Đương nhiên không phải. Điều mà hoàng đế kiêng kị chính là dòng họ đại diện cho Thái Tử Phi – Đế gia ở Tấn Nam.
Đại Tĩnh coi Hoàng gia Hàn thị là tôn quý, nhưng nói đến cao quý, chưa hẳn chỉ có hoàng thất.
Có điều, cái mà dòng họ này thừa kế là vinh quang và nhục nhã, từ mười năm trước đã tan thành mây khói rồi. Thứ còn lưu lại trên thế gian cũng chỉ còn là đứa con mồ côi nhà họ Đế với cái hư hiệu Thái Tử Phi mà thôi.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Hàn Việt cười thầm bản thân quá nhiều chuyện, xoay người xuất cung hồi phủ thầm nhẩm tâm kinh.
Tác giả: Tinh Linh
Translator: Hanny Pei
Link truyện tiếng Trung: https://www.wxsc8.com/book/7337/1088853.html