Dẫn truyện:
Bạch Dao nhận được một nhiệm vụ đặc biệt – trộm hầu bao của Thế Tử đương triều. Giá cả còn cao, ước chừng năm ngàn lượng vàng, có lời nhiều hơn cả giết người nữa.
Kết quả là, đường đường là thích khách Bạch Dao có máu mặt trong phái Minh Vân, đêm hôm khuya khoắt đi trộm hầu bao của Thế Tử Điện hạ.
Ai ngờ, nàng đang thuận lợi thì lại bị bắt ngay tại trận.
Thế Tử giơ hầu bao lên, cười nói với nàng:
– Muốn cái này? Tự thêu một cái để đổi lại là được rồi.
Bạch Dao:
– …
Sao cứ cảm giác đây là một âm mưu lớn vậy?
01
Đêm đen gió lộng, một vầng trăng tròn cô độc treo trên bầu trời, phát ra ánh sáng trắng mờ mờ.
Trong ngõ nhỏ, người mặc áo đen rút đao ra, mang theo màu máu tươi đỏ thẫm trên mặt đất.
Bạch Dao ngồi xổm trên mặt đất, miễn cưỡng chống kiếm, hơi thở hỗn loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Đối phương móc ra một bức họa ném trước mặt nàng, thanh âm lạnh băng:
– Các hạ, chúng ta cũng chỉ làm việc lấy tiền, đắc tội rồi, mong lượng thứ.
Ánh trăng chiếu lên tấm giấy, dưới bức họa viết rõ ràng “năm ngàn lượng”, rất bắt mắt.
Bạch Dao cười lạnh trong lòng, báo ứng đến nhanh vậy sao?
Người áo đen đợi nàng nhìn rõ rồi nhấc kiếm lên lần nữa, đang định cho một nhát trí mạng.
Vụt một tiếng, ám khí bay tới chuẩn xác đánh rơi kiếm trong tay hắn, tất cả ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về hướng ám khí tới.
Chỉ thấy thiếu niên tựa trên đầu tường, hướng ngược ánh trăng, mặc bộ trường bào màu xanh nhạt, ngón tay xoay xoay phi tiêu, khóe miệng mang theo nụ cười, tản mạn lại bất kham.
– Ầy, sao nữ hiệp lại rơi vào tình cảnh này vậy?
Quý Lâm Tung tuy chế nhạo nhưng lúc thoáng thấy vết thương của Bạch Dao, trong mắt vốn lạnh lùng lại càng thêm lạnh.
– Các hạ muốn diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Tên áo đen cầm đầu hừ lạnh một tiếng, nói vẻ khinh thường:
– Muốn đưa người đi, năm ngàn lượng…
Lời còn chưa dứt, phi tiêu trong tay Quý Lâm Tung đã phi đi, ánh sáng lóe lên, người đó ngã trên mặt đất không một tiếng động.
Phi tiêu sau khi bay đi một vòng lại quay về tay y, dòng máu nóng hổi vẫn còn. Quý Lâm Tung không muốn kéo dài thêm nữa, nhẹ nhàng khinh thân nhảy xuống, chém giết hết những tên còn lại.
Bạch Dao trông thấy Quý Lâm Tung, trong lòng khẽ gợn, rồi an định lại.
Giống như… người đang chới với trên sông bỗng thấy cọc gỗ trôi đến vậy.
Nàng mệt quá rồi, cuối cùng không còn sức lực ngã lên trên mặt đất lạnh buốt, trong lòng nghĩ chỉ nghỉ một lát.
Ý thức từ từ mơ hồ, tiếng đánh nhau ầm ĩ chẳng biết lúc nào mới bình ổn.
Mọi âm thanh đều tĩnh lại.
Trong lúc mơ màng, nàng nhớ mang máng dường như có một người đưa nàng rời đi từ mặt đất lạnh buốt, ngả vào trong vòng tay vững trãi, ấm áp.
Không biết có phải là ảo giác hay không, người đó nghiêng đầu khẽ nói vào bên tai nàng:
– Ta đến muộn rồi.
02
Lúc Bạch Dao mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường êm ái, một bên là Quý Lâm Tung đang nhìn nàng đến xuất thần, còn chưa kịp thu lại tầm mắt.
Thấy nàng tỉnh lại, Quý Lâm Tung lại bày ra dáng vẻ lười biếng, không đếm xỉa gì tới, cười nói:
– Nữ hiệp ngủ giấc này cũng lâu rồi đấy.
Bạch Dao định ngồi dậy theo bản năng, miệng vết thương chợt truyền đến tiếng rách đau đớn. Nàng hít sâu một hơi, đành tạm thời dựa vào đầu giường.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, chỗ miệng vết thương được băng bó sạch sẽ, xiêm y cũng đã được thay toàn bộ rồi.
Khẽ giật mình, Bạch Dao thản nhiên nói với Quý Lâm Tung:
– Đa tạ.
– Một câu đa tạ là xong chuyện à?
Y nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên hăng hái.
Bạch Dao hơi không hiểu chuyện gì, ung dung thản nhiên, yên lặng nhìn y.
Giằng co một lát, Quý Lâm Tung bỗng cười phá lên, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một chiếc răng nanh.
Y giảo hoạt đánh giá Bạch Dao, chậm rãi nói:
– Thường hay có câu thế nào nhỉ… Ơn cứu mạng thì nên báo đáp thế nào?
– Lấy thân báo đáp?
Bạch Dao thuận theo tiếp lời y, nhưng vừa dứt lời, nàng liền hối hận.
Chỉ thấy Quý Lâm Tung nghiêng tầm mắt, đường cong bên khóe miệng càng tùy ý, tựa như có được một đáp án vừa lòng. Lúc y quay đầu lại nhìn Bạch Dao, trong ánh mắt nhiều hơn vài phần ý gì đó, khó có thể nói rõ.
Đó là ánh mắt y thường xuyên để lộ ra, mãi lâu về sau, Bạch Dao mới hoàn toàn hiểu được hàm ý thực sự trong ánh mắt đó.
– Đấy là ngươi nói nhé.
Y đáp.
Vành tai Bạch Dao khẽ đỏ hồng, lúc y đang cười thì nàng cũng không nói lời gì thêm.
Quý Lâm Tung là Thế Tử Điện hạ vạn người cung kính, nở mày nở mặt vô cùng.
Mà Bạch Dao sinh ra nghèo khổ, nên nhất định phải hiểu được đạo lý kẻ thích ứng mới sống sót. Thế sự trên đời này nào có thứ gì vươn lên từ trong bùn lầy mà không nhuốm bẩn chứ?
Nàng cũng thế, đều là lưỡi đao tắm máu, đạp lên trên thi thể kẻ khác để vươn lên.
Bạch Dao đã quen thấy quá nhiều sinh tử, cũng chưa từng nghĩ thích cái vẻ nhìn như thoải mái đáp lại của Quý Lâm Tung.
03
Trên đường phố phồn hoa của kinh đô, tiếng người huyên náo.
Bạch Dao hạ thấp mạng che mặt trên đầu theo bản năng, ánh mắt lướt một vòng xung quanh, sau khi xác nhận không lầm lẫn, vội vàng rẽ ngoặt vào một hiệu cầm đồ.
Tiến vào bên trong một gian phòng trang nhã ở góc tầng hai, nàng tháo mạng che mặt xuống, quỳ gối trước một tấm bình phong, cúi đầu hành lễ.
Một mảng mơ hồ phía sau tấm bình phong, có thể mờ mờ trông thấy một nam tử áo đen đeo mặt nạ bạc.
Hắn ngồi ngay ngắn, chậm rãi nâng tách trà lên uống một ngụm, lên tiếng:
– Nhiều ngày rồi ngươi chưa đến, sao, muốn rửa tay gác kiếm rồi à?
Bạch Dao lập tức đáp lời:
– Thuộc hạ không dám.
Nàng không hề hé răng về chuyện bị tập kích.
Nam nhân sau tấm bình phong khẽ khàng đặt tách trà xuống, va chạm vào bàn phát ra một tiếng trong veo. Hắn cười lên một tiếng có chút khinh thường, trong ngữ khí đầy vẻ cảnh cáo.
– Thiên Hàn, ngươi nên biết rằng, phản bội tổ chức sẽ có kết cục gì.
Bạch Dao không tự chủ được hít sâu một hơi, nàng đương nhiên biết rõ. Kể từ khi bước vào con đường này liền như con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng với tổ chức, sẽ không có khả năng quay đầu lại nữa.
Một thủ hạ từ phía sau tấm bình phong bưng ra hai chiếc bình sứ, đặt ở trước mặt Bạch Dao. Nam tử trong tấm bình phong lại cất lời.
– Quy tắc cũ, một bình là thuốc giải, một bình là thuốc độc. Có điều… thuốc độc lần này không giống trước đây, phát tác nhanh chóng. Yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ trước cuối tháng, đến tìm ta để lấy thuốc giải, nếu không…
Hắn không nói tiếp nữa, nhưng Bạch Dao đương nhiên đoán ra được, xem ra tôn chủ không tín nhiệm nàng cho lắm.
Nàng không nói lời nào, mở hai bình thuốc ra lần lượt uống vào, hỏi:
– Vậy nhiệm vụ lần này là?
– Thượng Thư đại nhân.
Bốn chữ đầy khí phách, phảng phất như gõ vào trong lòng nàng.
Đồng tử Bạch Dao đột nhiên co lại, không thể tin được mà nhìn về phía đối phương.
04
Thượng Thư đại nhân đương triều là một lão hồ ly khôn khéo giảo hoạt, có thể gây sóng gió nhưng cũng có chừng mực.
Từng có vô số cao thủ đi ám sát đều có kết cục thất bại. Hôm nay, Bạch Dao sắp trở thành một trong số đó rồi.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên chỉ có đường chết. Nếu thật sự đi ám sát Thượng Thư, có lẽ… còn có một tia khả năng.
Nàng từ lúc tám tuổi liền tiếp nhận huấn luyện trong tổ chức, am hiểu sâu thế lực của Minh Vân Các, cắm rễ ở các ngóc ngách của Lăng Quốc, ăn sâu bén rễ khắp nơi.
Cho dù trốn thoát, e rằng nàng cũng không còn mạng mà thoát ra khỏi Lăng Quốc.
Ban đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tiếng bước chân đi nhanh trên mái nhà khẽ vang vọng trong màn đêm.
Chỉ thấy dưới ánh trăng sáng, một bóng đen che mặt đang chạy dọc trên nóc nhà, thân nhẹ như yến.
Đó là Bạch Dao, thân mặc quần áo dạ hành, thắt lưng đeo trường kiếm.
Nàng khinh thân nhảy đến một mái hiên. Trong lúc bay lại bị một thân hình cao to đứng khoanh tay ngáng đường.
Bạch Dao dừng bước, đứng ở trước mặt người đó.
Đối phương cũng không phải ai khác, chính là Quý Lâm Tung.
Gió mát thổi bay sợi tóc của thiếu niên, rồi thổi tới trường bào màu xanh nhạt của y. Ánh trăng ngập tràn hai vai, dáng vẻ hắn vẫn kiêu ngạo và cố chấp, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không. Đứng lặng hồi lâu ở chỗ cũ, giống như không định nhường đường.
Quý Lâm Tung ngó quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Dao. Y nhíu mày, miễn cưỡng hỏi:
– Muộn như vậy rồi, nữ hiệp muốn đi đâu vậy?
Bạch Dao đưa mắt nhìn xuống, cũng không muốn vật lộn với y. Nếu một lúc nữa đến giờ Tý, đợi thời gian đổi gác trong phủ Thượng Thư qua đi, muốn hành thích nữa thì còn khó hơn lên trời, lúc đó chỉ có một con đường chết.
Nàng trực tiếp đi lại gần, ngữ khí không hề gợn sóng:
– Ta có vài chuyện phải xử lý, muộn chút về phủ.
Bạch Dao nói xong thì khó khăn lắm mới lướt qua được Quý Lâm Tung đang đứng đó. Lúc vượt qua bên cạnh y, cánh tay bỗng dưng bị một lực giữ lại.
Phản ứng xuất phát từ bản năng, nàng vô ý thức rút kiếm ra khỏi vỏ. Lúc hồi phục lại tinh thần, trường kiếm đã kề gần cổ đối phương.
Không khí đột nhiên ngưng lại một khắc, trong im lặng đã thêm vài phần giương cung bạt kiếm.
Quý Lâm Tung thì nhìn gắt gao vào cánh tay đang cầm kiếm của nàng, âm sắc trong gió có chút lạnh, y hỏi:
– Ngươi muốn giết ta sao?
Bạch Dao cả kinh trong lòng, như vừa tỉnh mộng, vội vàng thu kiếm về. Có lẽ vừa rồi đã dùng lực, thoáng thấy vết máu lóa mắt xuất hiện ở ngấn cổ Quý Lâm Tung.
– Quý Lâm Tung, ta không muốn động thủ với người, người cũng đừng ngăn cản ta.
Bạch Dao vừa thu kiếm vào vỏ, vật trong tay liền bị một lực đạo đá văng đi. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn theo, đang định nói gì đó, hai tay đột nhiên bị khống chế bắt chéo ra sau lưng, áp vào trên mái nhà. Cùng lúc đó, mấy huyệt vị trên người cũng đã bị điểm.
Tiếng mắng của Bạch Dao bị nghẹn ở trong cổ, không thể cựa quậy.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, chỉ nghe thấy Quý Lâm Tung nói vẻ sâu xa:
– Vết thương vẫn chưa khỏi hết đã dám ra ngoài?
– Bạch Dao, ngươi không thương xót cái sinh mạng này, ta thì có đấy.
05
Bạch Dao nghĩ không hiểu, tại sao đêm đó, lúc Quý Lâm Tung nói câu kia, lòng nàng cũng theo đó không tự chủ mà rung động.
Nàng vẫn luôn giữ tỉnh táo, cho dù động lòng cũng sẽ nhanh chóng điều chỉnh, sẽ không nhớ lại nữa.
Do Quý Lâm Tung cản trở, lần đầu ám sát còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi. Từ đó về sau, y thường xuyên trông chừng nàng, hành động có nhiều bất tiện.
Bạch Dao không muốn vì chuyện này mà thực sự động thủ với Quý Lâm Tung, định yên lặng đợi thời cơ, lặng lẽ hành động.
Ai ngờ, không đợi Bạch Dao trù tính xong, hiệu cầm đồ bên kia lại truyền đến tin tức. Lần này không phải là nhiệm vụ nội bộ tổ chức phái xuống, mà là “giải thưởng” gần như độc đắc, chỉ đích danh Thiên Hàn.
Thiên Hàn là danh hiệu của Bạch Dao ở Minh Vân Các, sát thủ đứng đầu chỉ có mấy người. Kẻ địch xếp hàng tìm, không biết ngày nào đó lại chết oan uổng, mai danh ẩn tích.
Bạch Dao không có kỳ vọng quá lớn đối với sinh tử. Nàng không có gì vướng bận, không hiểu yêu hận si giận của thế gian này. Có lẽ thật sự có một ngày, lúc gặp được người có thể cứu nàng từ trong biển lửa, tuy hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng cũng giống như cách cả thiên sơn vạn thủy, khó khăn trùng trùng.
Phải biết rằng, tình cảm mới là nhược điểm chí mạng nhất của một sát thủ. Một khi nảy sinh tình cảm với một ai đó thì phúc họa phụ thuộc vào nhau, đến chết mới thôi.
06
Bạch Dao vốn không muốn nhận thêm nhiệm vụ nữa, theo quy định, nàng lại đi hiệu cầm đồ một chuyến, muốn từ chối nhiệm vụ này.
Nhưng thần sắc của chưởng quầy hiệu cầm đồ có vẻ một lời khó nói hết. Hắn do dự một lúc lâu, lấy tờ giấy chưa từng rút ra từ trong hộp trực tiếp đưa cho nàng.
Bạch Dao vẫn còn đang nghi hoặc, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận lấy, định thần nhìn lại, không khỏi cả kinh đứng yên tại chỗ.
Nhiệm vụ này… lại là lấy trộm hầu bao của Thế Tử đương triều Quý Lâm Tung?
Nàng rùng mình, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, mắt nhìn mà tay liền đặt lên trên chuôi trường kiếm dắt bên hông, dọa cho trưởng quầy liên tục lùi lại, nói vẻ hùng hồn:
– Khách… khách quan… Đây quả thực là nhiệm vụ mà người mua đưa cho, tiểu điếm không dám lỗ mãng!
Nàng hơi suy nghĩ một chút, ngón tay chỉ vuốt ve một vòng trên chuôi kiếm, cuối cùng lặng lẽ hạ xuống.
Bạch Dao đến gần chưởng quầy, thì thầm hỏi bên tai:
– Báo giá bao nhiêu?
Chưởng quầy đáp:
– Năm ngàn lượng… hoàng kim.
Bạch Dao nói thế nào cũng tính là thích khách có uy tín, có danh dự trên giang hồ. Gọi một người đường đường là sát thủ đi làm mấy chuyện trộm cắp, quả thực đánh mất thân phận. Không thể không thừa nhận, cái giá này quả thực cao.
Huống hồ… Lấy một cái hầu bao của Quý Lâm Tung, ắt hẳn cũng sẽ không quá khó, tính thế nào cũng thấy lãi…
Bạch Dao mặt không chút thay đổi, nói:
– Ta nhận nhiệm vụ này.
Lúc về đến phủ đã qua hoàng hôn.
Bạch Dao vừa bước vào cửa liền trông thấy Quý Lâm Tung phía xa xa. Bộ trường bào màu phấn trắng, hai tay khoanh vào nhau, dường như đợi đã lâu.
Nàng vô thức đưa ánh mắt nhìn vào bên hông y, quả thật có đeo một cái hầu bao nhỏ, thêu tay tinh xảo, có lẽ giá cũng không rẻ.
Nhưng có xa xỉ hơn nữa, có thể đáng năm ngàn lượng sao?
Nàng nghĩ không thông, tại sao người mua lại chỉ đích danh muốn hầu bao của y. Bạch Dao cũng không muốn nghĩ nhiều, không nói một lời cất bước đi về phía trước.
Quý Lâm Tung khẽ liếc mắt nhìn nàng, vừa đi vào trong vừa nói:
– Lần sau về sớm chút, ta còn đang đợi ngươi cùng dùng bữa.
Lời này vốn chẳng có khuyết điểm gì, nhưng Bạch Dao lại vô cớ nghe ra vài phần ý u oán, giống như lời một cô vợ bé khổ sở đợi chờ ở nhà.
Nàng lúc này mới giật mình, hóa ra trong lúc vô tình, nàng với Quý Lâm Tung đã quen thuộc như vậy. Vừa rồi lúc vào cửa, trong lòng liền có cảm xúc khác thường xông lên đầu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là cảm giác lâu ngày không gặp, quay lại chốn đi về.
Trên bàn ăn, tầm mắt của Bạch Dao có vẻ như không có gì dán chặt vào chiếc hầu bao bên hông y. Nàng rốt cuộc không muốn lén lút đi trộm, suy nghĩ muốn lấy nó về, lúc có tiền thưởng lại đến chia cho Quý Lâm Tung cũng được.
Quý Lâm Tung là Thế Tử, chắc hẳn không thiếu một chiếc hầu bao này.
Nàng nghĩ như thế, đang đắn đo làm sao mở miệng, y lại như dự đoán được, ngừng đũa, nói trước:
– Bữa cơm này ngươi cứ liên tiếp nhìn về phía hầu bao của bản Thế Tử, ước chừng mười bảy lần. Sao, thích à?
Bạch Dao giống như bị người ta nắm được thóp, trên mặt khẽ nóng, ánh mắt mơ màng một hồi, khẽ gật đầu nói:
– Ừm.
Quý Lâm Tung nhíu mày, đáy mắt nhiều cân nhắc. Y cười rồi gỡ hầu bao ra, khẽ đẩy về phía Bạch Dao.
Nàng thuận tay đưa ra lấy theo bản năng, tay giơ lên giữa chừng thì chiếc hầu bao kia lại đột nhiên thu về, lộ ra gương mặt cười nhẹ nhàng của Quý Lâm Tung ở đối diện. Y nói vẻ gợi đòn:
– Không cho ngươi đâu.
Nàng luôn không giỏi nhờ vả người khác, ngữ khí cũng cứng ngắc, lời nói ra cũng không được tự nhiên.
– Người… đưa hầu bao cho ta, xong việc ta sẽ đưa người hai ngàn lượng hoàng kim tiền thù lao.
Một cái hầu bao hai ngàn lượng, chắc y nhất định sẽ đưa ra lựa chọn.
Nhưng Quý Lâm Tung chỉ hời hợt nói:
– Bản Thế Tử không thiếu tiền.
Ý ở mặt lời nói, tức là muốn thứ khác.
Bạch Dao vẫn chưa nghiền ngẫm kỹ ý tứ trong lời y, đương nhiên cũng không nghe hiểu. Nàng thầm nghĩ, chỉ có tự hạ thân phận đi “lấy” thôi.
Kết quả là, đêm hôm khuya khoắt, bên ngoài tẩm điện của Thế Tử Điện hạ, thêm một người rón ra rón rén.
Bạch Dao che kín mặt, chuẩn bị vô cùng chu đáo và vẹn toàn. Nếu lần này hành động bị người khác phát hiện, e rằng về sau nàng không có mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi.
Nửa đêm trộm hầu bao của Thế Tử. Cái này mà truyền ra ngoài, ít nhiều cũng khiến người ta hiểu nhầm.
Bạch Dao cẩn thận quan sát tứ phía một phen, lập tức lấy ra một ống sáo mảnh, cẩn thận cho vào trong cửa sổ bằng giấy, nhắm chuẩn xác rồi khẽ thổi, lập tức sương khói mờ mịt.
Đây là thuốc mê trong nghề thường được dùng, phát tác nhanh, tác dụng mạnh.
Không nghĩ tới có một ngày, nàng lại dùng trên người Quý Lâm Tung.
Chốc lát sau, Bạch Dao lặng lẽ đẩy cửa, cất bước đi vào. Ánh trăng xuyên qua cửa chiếu vào trong điện, công phu chỉ trong chốc lát lại lần nữa bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Nàng rón rén mò tới bên giường, thấy Quý Lâm Tung đang say ngủ, trong lòng lại càng buông lỏng cảnh giác.
Bạch Dao đến bên giá áo, tìm một hồi cũng không tìm thấy thứ đồ mong muốn.
Nàng có chút nghi ngờ, vô thức quay đầu nhìn về phía Quý Lâm Tung, chỉ thấy ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong giường, chiếu sáng thứ đồ được treo ở bên hông Thế Tử Điện hạ – hầu bao.
Bạch Dao không khỏi thầm oán, thật sự thích cái hầu bao này đến thế sao? Đến cả đi ngủ cũng phải đeo nó.
Nàng lại quay người cất bước đến bên giường, giơ tay muốn lấy hầu bao đó. Ai ngờ, đầu ngón tay còn chưa chạm được vào vật đó, cổ tay đã bị người ta giữ lại rồi.
Cô theo bản năng dùng tay còn lại giãy ra, quên mất rằng trên mặt mình còn đeo một tấm mạng che.
Lúc tấm mạng che mặt bị người ta túm xuống, Bạch Dao lập tức giật mình đứng yên tại chỗ. Cô chẳng quan tâm suy tư vì sao Quý Lâm Tung lại đột nhiên tỉnh lại, trong đầu vô cùng hỗn loạn, mới bất giác nghiêng mặt qua, dùng tay che mặt lại.
Mà Quý Lâm Tung dường như không sợ việc to lên, y kêu lên vẻ kinh hoàng:
– Bạch Dao! Tại sao lại…
Lời còn chưa dứt, cái miệng đang mở to ra đã bị người ta bịt chặt lại. Trên trán Bạch Dao toát ra mồ hôi lạnh, cô thấp giọng khiển trách:
– Đừng hô hoán.
Đối phương thực sự yên tĩnh lại, không giãy dụa nữa. Cô cúi đầu, phát hiện Quý Lâm Tung đang nhìn mình không chớp mắt, ngoan ngoãn vô cùng.
Bạch Dao thử thăm dò, buông lỏng y ra, làm động tác chớ có lên tiếng.
Y hắng giọng một cái, bận tối mắt mà vẫn ung dung nói:
– Nửa đêm gà gáy, xông vào phòng ngủ của bản Thế Tử, ý là muốn gì nhỉ?
Không khí đột nhiên yên lặng một hồi.
Chỉ nghe thấy Quý Lâm Tung kéo dài thanh âm “nhỉ” ở cuối câu, mặt mày sáng tỏ, ra vẻ đứng đắn:
– Hay là ngươi đã nhớ bản Thế Tử đến mức này rồi?
Mặt Bạch Dao lập tức nóng bừng, nàng vội vàng phản bác:
– Nói linh tinh!
Quý Lâm Tung lúc này có chút không vui, y nhíu mày nói:
– Mấy ngày trước còn đồng ý lấy thân báo đáp, nữ hiệp nói ra lẽ nào không giữ lời à?
– Người…
Nàng nghiến răng, cuối cùng không tình nguyện mà mở miệng nói:
– …Ta đến lấy hầu bao.
Nghe vậy, thần sắc Quý Lâm Tung càng sáng tỏ, y dò xét nàng một hồi lâu, khẽ vuốt cằm như kiểu đã hiểu.
Bạch Dao cảm thấy, nàng bây giờ cho dù là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nổi.
– Cố chấp với hầu bao của bản Thế Tử như vậy…
Quý Lâm Tung lại tháo hầu bao xuống, lắc lư trước mặt nàng, nắm ở trong tay, nói:
– Có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải thêu một cái khác đổi lại.
Tim nàng bỗng dưng thắt lại, hơi thở dường như cũng không thuận.
Đôi tay nàng có liên quan tí gì đến thêu thùa hoa lá chăng?!
Tuy nghĩ vậy, nàng vẫn thức thời, đến thì cũng đến rồi, trước hết cứ đồng ý đã, lừa lấy hầu bao vào trong tay mình, còn lại về sau lại thương lượng.
Lúc đến trước bình phong, Bạch Dao đẩy cửa, bóng tối ngoài điện đập vào mắt, gió lạnh thốc vào mặt, thổi tung mấy sợi tóc bên thái dương. Nàng nghe thấy Quý Lâm Tung đột nhiên kêu lên ở phía sau:
– Này!
Bạch Dao đứng hình, dừng bước, yên lặng chờ đợi.
– Ngươi nói rồi đấy nhé, không được nuốt lời đâu.
Ngữ khí tản mạn trước sau như một, nghe kỹ lại có vài phần nghiêm túc.
Bạch Dao sững sờ trong chốc lát mới phản ứng lại được cái mà y nói tới là cái gì. Trước kia, nàng đều sẽ ậm ờ cho xong. Nhưng lần này, ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại thật sự một lần nữa nhìn nhận kỹ lại con người Quý Lâm Tung, không liên quan Thế Tử, vứt bỏ thân phận.
Với nàng mà nói, y đối với nàng có thể xem như là tốt rồi. Nàng cũng không ghét con người này, có thể cũng chưa nói tới thích. Nếu như có một ngày kia, y không còn ở bên cạnh nữa, nàng đại khái vẫn sẽ sống tốt thôi.
Chỉ thế thôi.
Bạch Dao đưa mắt nhìn xuống, hồi lâu, đáp lại một câu không chút liên quan nào cả. Nàng nói:
– Quý Lâm Tung, nếu như thật sự có khả năng, ta hy vọng, người không phải là Thế Tử, ta cũng không phải là sát thủ.
Nói xong, cửa liền khép lại lần nữa, không gian lại tịch mịch.
Tại sao không sớm gặp nhau một chút? Có một vài chuyện, số phận đã định, có một vài người, cũng chỉ có thể dừng tại duyên phận.
Không biết về sau, một lời tiên tri, muốn phá tan gông cùm xiềng xích, cưỡng chế thay đổi thời cuộc, tất nhiên máu tươi phải đổ.
Nếu như trước khi đi, Bạch Dao quay đầu lại một lần, thì sẽ trông thấy, ánh mắt không thể nào nói rõ được của Quý Lâm Tung lại một lần nữa nhìn theo nàng. Đó là quyến luyến, không nỡ, trộn lẫn với si vọng thuần túy nhất của thế gian, hơn cả thích, vừa khéo là thứ tình cảm phức tạp.
Một chữ Tình, vốn không nỡ rời xa.
Tác giả: 苏轻愁
Translator: Hanny Pei