Dẫn truyện:
Bạch Dao nhận được một nhiệm vụ đặc biệt – trộm hầu bao của Thế Tử đương triều. Giá cả còn cao, ước chừng năm ngàn lượng vàng, có lời nhiều hơn cả giết người nữa.
Kết quả là, đường đường là thích khách Bạch Dao có máu mặt trong phái Minh Vân, đêm hôm khuya khoắt đi trộm hầu bao của Thế Tử Điện hạ.
Ai ngờ, nàng đang thuận lợi thì lại bị bắt ngay tại trận.
Thế Tử giơ hầu bao lên, cười nói với nàng:
– Muốn cái này? Tự thêu một cái để đổi lại là được rồi.
Bạch Dao:
– …
Sao cứ cảm giác đây là một âm mưu lớn vậy?
07
Phủ Thượng Thư gần đây vô cùng náo nhiệt, trước cửa ra vào nườm nượp, như đang muốn làm chuyện đại sự gì đó.
Bạch Dao chăm chú quan sát nơi này, phát hiện có điều này thay đổi. Lập tức nghe ngóng người bên cạnh phủ, thu thập thông tin, rồi tổng hợp lại thành một tin hoàn chỉnh: Thượng Thư sắp mừng thọ, đang chuẩn bị thọ yến.
Điều này đối với Bạch Dao mà nói, là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Đến ngày thọ yến, nàng lặng lẽ xuất phủ, vốn tưởng rằng phải tốn công sức giấu diếm Quý Lâm Tung. Không ngờ, y vừa hay không có nhà, Bạch Dao liền trực tiếp đến phủ Thượng Thư.
Vừa mới có một đám vũ cơ mới vào trong phủ Thượng Thư, ai ai cũng dung mạo xinh đẹp như hoa, tươi xinh tuyệt thế. Ắt hẳn Thượng Thư giữ lại để biểu diễn trên thọ yến.
Bạch Dao dựa vào võ công, thành công trà trộn vào trong đám vũ cơ, đổi xiêm y, đeo khăn che mặt, nhìn cũng độc nhất vô nhị.
Nàng giấu một thanh nhuyễn kiếm bên hông, chỉ đợi thọ yến buổi tối.
Màn đêm dần dần buông xuống, trong chính điện phủ Thượng Thư, ba nghìn giày ngọc trai, ăn uống linh đình, ồn ào náo nhiệt.
Đợi lúc Bạch Dao cùng lên sân khấu với các vũ cơ khác, xung quanh thở dài, hết lời khen ngợi.
Nàng lần lượt hành lễ theo quy củ, lúc chuyển đến phía nam, chợt thấy không ổn, vừa ngẩng đầu liền va phải đôi mắt quá đỗi quen thuộc. Nàng kinh ngạc chớp mắt, lại chột dạ quay người trở về.
Một trong những khách ngồi ở phía nam chính là Quý Lâm Tung.
Y lơ đãng xoay chuyển ly rượu trong tay, thần sắc ảm đạm không rõ.
Bạch Dao hoàn toàn không ngờ tới sẽ gặp được y ở đây, lần này nàng đã chuẩn bị chu đáo tất cả, nếu lúc này Quý Lâm Tung ở đây ngáng một chân thì hậu quả khó lường.
Nàng định thần lại, bất luận thế nào, nhất định phải nắm bắt cơ hội, tốc chiến tốc thắng.
Chẳng biết lúc nào, tiếng nhạc vang lên, đàn sáo loạn bên tai, tiếng đàn quanh quẩn.
Đám vũ cơ nhanh nhẹn nhảy múa, vòng eo nhỏ nhắn linh hoạt, tà váy lay động.
Bạch Dao cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào mình, không cần nghĩ cũng có thể biết là ai.
Lúc khúc nhạc lên đến cao trào, nàng rút ra thanh nhuyễn kiếm ở bên hông, dẫn đến từng trận xôn xao của mọi người. Mà vị Thượng Thư đại nhân ngồi ở trên cao kia hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê đắm, cầm ly rượu đang quan sát xung quanh theo điệu nhạc, dường như không hề phát giác ra khác thường.
Bạch Dao làm ra vẻ múa vài đường, sau khi nhìn xung quanh một hồi, đột nhiên giơ kiếm, khinh thân bay thẳng về phía Thượng Thư. Quan khách cuống quýt kinh hô, thị vệ cũng đều rút đao về phía trước, nhưng tất cả đều đã muộn rồi.
Nàng quyết tâm chiến thắng.
Kiếm phong chỉ còn cách Thượng Thư vẻn vẹn có gang tấc.
Nhưng ngay trong gang tấc này, Thượng Thư đang ngà ngà say lại đột nhiên nghiêng người, tránh được một kích chí mạng. Hắn vung tay áo xoay người lại, đứng chắp tay, trong mắt lộ ra vẻ tinh tường, trong suốt, nào còn dáng vẻ bất tỉnh nhân sự lúc vừa rồi?
Bạch Dao không kịp thu về, thấy thế, lập tức buông lỏng nhuyễn kiếm, thuận theo nó mà đâm vào trên lưng ghế mà Thượng Thư lúc nãy dựa vào, xoay người đạp một cước vào chiếc bàn phía trước mới đứng vững trên mặt đất.
Vừa quay đầu nhìn, thị vệ của phủ Thượng Thư đã bao vây chặt chẽ tứ phía, người nào cũng chĩa mũi đao về phía trước.
Giằng co một hồi lâu, một âm thanh trầm ổn từ phía sau truyền đến, Thượng Thư nói:
– Bắt sống.
Vừa ra lệnh xuống, tất cả thị vệ lập tức nhào tới Bạch Dao. Dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ đành dùng tay không, bị ép ứng chiến.
Bạch Dao tuy võ công cao, nhưng đối mặt với nhiều người mang đao kiếm cùng lúc cũng có chút không đỡ nổi.
Thị vệ của phủ Thượng Thư muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, liên tục không ngừng xông lên phía trước. Nếu còn chống cự tiếp, e rằng Bạch Dao cũng phải nộp mạng ở đây rồi.
Ý thức được điểm này, nàng liền ứng phó qua loa với đám người đó, vội vàng thoát thân.
Bạch Dao cũng không quay đầu lại mà bay thẳng lên trên nóc nhà rồi nhảy xuống, chạy nhanh trên con đường dài đã không còn một bóng người.
Cùng lúc đó, bữa tiệc ở phủ Thượng Thư bừa bộn, thị vệ muốn xông lên trước đuổi theo đều bị phi tiêu bắn chết, phơi thây khắp trên mặt đất, máu chảy thành sông, quan khách cũng đã sớm chạy thục mạng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thượng Thư giận đến mức ngực phập phồng, gân xanh trên trán nổi lên, sau đó đá một cước lật cả bàn, tức giận nói:
– Vẫn còn đồng bọn… tốt nhất đừng để ta bắt được!
Bạch Dao vẫn đang chạy nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một chút, may mà bọn chúng không đuổi theo.
Lúc chạy vào một ngõ nhỏ, một lực mạnh mẽ phút chốc kéo giật nàng vào trong, Bạch Dao vừa định kinh hô ra miệng liền bị người ta bịt chặt lại.
Lúc phục hồi lại tinh thần, nàng đã bị áp vào trước bức từng lạnh buốt, mà thân hình người trước mặt cao to, che khuất hơn nửa ánh trăng. Bạch Dao kinh hoàng, chưa ổn định tinh thần, vội vàng hô hấp, đôi mắt cứ yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào.
– Tần Ngạn cũng dám giết, ngươi không còn muốn sống nữa à?!
Trong ngữ khí của Quý Lâm Tung mang theo vài phần giận dữ, ánh mắt giống như băng, lạnh đến kinh người.
Bạch Dao rút tay y ra, cười khổ một tiếng. Thầm nghĩ, không đi giết Thượng Thư mới thật sự là không muốn sống nữa.
Lúc này, phía xa truyền đến tiếng bước chân nhốn nháo, có lẽ là người của phủ Thượng Thư đến tìm.
Nếu bọn chúng phát hiện ra nàng ở cùng với Thế Tử, Quý Lâm Tung nhất định không rửa sạch oan này được.
Nghĩ rồi, Bạch Dao đang muốn đẩy y ra, một mình dẫn dụ đám người đó. Nhưng lúc tay vừa mới đặt lên vạt áo y, ngược lại người đối diện lại ép sát hơn một chút.
Một tay Quý Lâm Tung chống vào mặt tường, nhốt nàng ở trong không gian chỉ một tấc vuông. Nhìn từ bên ngoài vào rất khó phát hiện Bạch Dao.
Nàng cảnh giác nhìn ra bên ngoài, trong lòng vô cùng bất an.
Làm như nhìn thấu được những suy tư của nàng, một bàn tay hơi lạnh lướt qua mặt nàng, khẽ ấn giữ đầu nàng vào trong ngực.
Trên đầu là ngữ khí hơi mềm mỏng của Quý Lâm Tung:
– Không sao, có ta ở đây.
Không biết là quá căng thẳng hay là do nguyên nhân nào khác, tim nàng đập như đánh trống, hồi lâu khó có thể bình tĩnh. Áp mặt vào trong lồng ngực nóng bỏng của Quý Lâm Tung, Bạch Dao lại sinh ra cảm giác an tâm khó hiểu.
Nàng nghe thấy phi tiêu của Quý Lâm Tung phóng ra âm thanh ở phía xa, theo thanh âm đó là tiếng bước chân của đám thị vệ, một người hô lên:
– Ở bên kia!
Thanh âm càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Tại sao lần nào Quý Lâm Tung cũng xuất hiện lúc nàng thảm hại nhất?
Một cảm xúc khó có thể nói ra thành lời xộc thẳng lên đầu, nàng không rõ đó là cái gì.
– Bạch Dao.
Quý Lâm Tung đột nhiên gọi nàng, hỏi một câu chẳng liên quan:
– Ngươi có thể… đừng làm chuyện nguy hiểm như này nữa được không?
Bạch Dao không trả lời.
Từ năm tám tuổi đã được Minh Vân Các thu nhận, đã không còn con đường sống để lựa chọn nữa.
Nàng không thể không tiếp tục làm việc cho Minh Vân Các, đại khái là… không rõ có gì có thể khiến nàng phá tan tất cả những gì đang có.
Lực đạo trên đầu lại tăng thêm mấy phần, Quý Lâm Tung càng ôm chặt nàng hơn. Y ôm lấy nàng, đặt đầu vào hõm vai nàng, giống như một giây sau tất cả đều sẽ tan thành mây khói, không còn tồn tại.
Bạch Dao thở dài một hơi, khẽ đẩy y ra. Quý Lâm Tung thư thái thuận theo, buông lỏng ra, không cần phải nói, y đã biết đáp án rồi.
Y vẫn cười như không có việc gì, dường như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy.
– Vậy… chúng ta về nhà chứ?
Rõ ràng một câu nói rất tầm thường, Bạch Dao lại cảm thấy có chút chua xót. Nàng cuối cùng cũng có chút không đành lòng với Quý Lâm Tung.
Bạch Dao đang muốn mở lời nói gì đó, ngực lại truyền đến một trận đau nhói kịch liệt. Nàng ôm ngực, chậm rãi ngồi xuống, dường như đau không hề giảm.
Bên tai là câu hỏi lo lắng của Quý Lâm Tung:
– Bạch Dao, Bạch Dao, ngươi làm sao thế?!
Y ngồi xổm xuống theo nàng, tay ấn lên vai nàng, trong mắt toát lên vẻ bối rối.
Bạch Dao đau đến nỗi hầu như không mở nổi miệng, trong đầu nảy ra một suy đoán: độc dược của tổ chức phát tác rồi.
Nghĩ đến đây, sống lưng nàng lạnh buốt, như rơi vào hầm băng.
Quý Lâm Tung gấp đến độ ngồi đó ôm lấy nàng, nói:
– Ngươi chịu đựng một chút, ta đi tìm lang trung.
Tìm lang trung, phát hiện nàng trúng độc dược, đã xâm nhập vào kinh mạch rồi sao?
Lúc đó, Bạch Dao lại không muốn Quý Lâm Tung biết chuyện này. Nàng đoán được phản ứng của y, tất nhiên là lo lắng đến gần như tuyệt vọng.
Vô ích, nàng muốn giấu diếm chuyện này lại.
Đau đớn trong ngực dường như đã giảm một chút, Bạch Dao nắm lấy cánh tay của Quý Lâm Tung, chịu đựng mồ hôi lạnh, nhíu mày nói:
– Không, không cần, ta không sao.
– Đã như thế rồi còn nói không sao! Ngươi chăm sóc cho bản thân tốt chút có được không? Đừng khiến ta ngày nào cũng chờ đợi lo lắng!
Quý Lâm Tung ôm lấy nàng, ánh mắt do dự nhìn lên trên đường phố, sau khi phân biệt rõ, vội vàng đi nhanh về một hướng.
– Quý Lâm Tung!
Bạch Dao dốc hết toàn lực hô lên với y:
– Ta không đi khám lang trung, tình hình của ta ta rõ nhất. Hơn nữa, ngươi cũng không phải là gì của ta cả, không cần hao tâm tổn trí với ta như thế.
Nói xong, Bạch Dao rõ ràng có thể cảm giác được, người bên cạnh bước chậm lại một bước, nhưng không hề dừng lại. Nàng liếc qua khóe mắt nhìn Quý Lâm Tung, mơ hồ trông thấy, đôi mắt y như có như không một tầng máu đỏ, khóe mắt như chớp lóe sáng.
Nàng đã không phân biệt rõ là thuốc độc phát tác hay là đang mơ hồ ngấm ngầm đau trong lòng. Bạch Dao cũng không ngờ rằng, có một ngày sẽ làm chuyện mà mình cũng không nghĩ thông suốt được. Dường như là vô ý thức, nàng đã chọn cố ý nói lời độc ác, làm tổn thương trái tim y.
Từ trước, Bạch Dao xem thường yêu hận từ biệt, nhưng lúc thật sự bắt đầu để ý mới phát giác có quá nhiều lời không thể nói, không thể nói ra được. Nàng đã học được khẩu thị tâm phi, lần đầu tiên không hề giữ mồm miệng, toàn tâm suy nghĩ cho một người khác.
Đồng thời, nàng lại may mắn nghĩ rằng, nếu như giải được độc thì sẽ lại đối xử tốt với y cũng chưa muộn.
Bạch Dao không mấy sức lực vỗ mấy cái vào người bên cạnh, nói khẽ:
– Ta biết một vị lang trung…
08
– May được cứu kịp thời, Bạch cô nương đã không có gì đáng ngại.
Một vị công tử mặc áo tơ trắng khiêm tốn hành lễ với Thế Tử.
Quý Lâm Tung lại nhìn chăm chú vào Bạch Dao đang đang nằm trong tấm màn che, có chút bán tín bán nghi. Y đang muốn mở lời, nàng lại lên tiếng trước:
– Thế Tử Điện hạ, ta muốn nói riêng với lang trung mấy câu.
Quý Lâm Tung vuốt cằm, sau khi đuổi hết đám hạ nhân đi, bản thân cũng bước ra ngoài cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Cảm giác quặn đau vừa rồi của Bạch Dao đã hoàn toàn biến mất, thấy không còn người ngoài, nàng định đẩy tấm màn che ra, ngồi dậy, trực tiếp nói:
– Sư huynh, huynh cứ nói thật về độc này của ta đi.
– Muội biết hết rồi à?
Thần sắc Tô Dịch Trạch khá kinh ngạc, trầm tư một chút, nói:
– Vậy thì cách xa Minh Vân Các ra.
Khuôn mặt Bạch Dao hơi cứng đờ, nhất thời không kịp phản ứng lại. Huynh ấy nói lời này có ý gì?
Tô Dịch Trạch thản nhiên cười một cái, mặt không đổi sắc nói:
– Độc lần này không giống với độc các lần trước Minh Vân Các dùng với các sát thủ, chỉ chưa đến nửa tháng liền ăn mòn kinh mạch, ăn sâu vào cốt nhục. Dự theo tình thế như này, giống như một loại kịch độc không giải được…
– Ý của sư huynh là… tổ chức muốn diệt khẩu ta à?
Ngữ khí của Bạch Dao không tự chủ mà lạnh xuống.
Nếu thật như thế, thì tất cả những chuyện trước đó cũng có thể nói là hiểu rồi.
Tô Dịch Trạch lại khoát tay áo, nói:
– Ta vẫn chưa chắc chắn lắm. Suy cho cùng, Tôn Chủ cũng nỡ lòng với một sát thủ như muội sao?
Bạch Dao không đáp lại, chỉ nói:
– Lão sớm đã không tin muội rồi, nhiệm vụ lần này còn là ám sát Thượng Thư.
Hắn khẽ gật đầu, không hỏi nhiều. Trước khi đi, còn nói lại một câu:
– Nếu như một ngày nào đó muội rời bỏ tổ chức, có thể đến tìm ta. Độc trong cơ thể muội, ta sẽ dốc sức tìm cách khống chế. Nửa đời sau cùng nhau mai danh ẩn tích, ta có thể bảo vệ muội an toàn.
Bạch Dao nhiều lần đắn đo, nghĩ thật lâu. Nhớ lại, Minh Vân Các hình như quả thực không coi những sát thủ là con người, mỗi ngày đều cường điệu đạo lý “cá lớn nuốt cá bé mới thích hợp sinh tồn”.
Nhưng lúc thật sự ra bên ngoài sẽ phát hiện thế gian nào có nhiều chuyện phải liều mạng mới có thể làm như vậy?
Đa số con người đều sống trong vòng bình thường, bình thường nhưng cũng thích. Duy có người như bọn họ, giống như người gỗ, sát phạt quả quyết, máu lạnh vô tình.
Làm việc cho tổ chức, việc cấp bách cả nửa đời, sau đó thì sao? Sau đó lại không biết đều đã đi đâu, e là đều đã sớm chết oan uổng rồi…
Nàng nằm lại trên giường, mù mờ nhìn lên trời, chưa bao giờ cảm thấy bàng hoàng như thế.
Một khi rời khỏi Minh Vân Các, Bạch Dao cũng không biết nên sống vì cái gì.
Đêm đã khuya, nàng lại hơi mất ngủ.
Trằn trọc khó ngủ, Bạch Dao cuối cùng xuống giường, đi bộ ra cửa.
Vừa mới đẩy cửa liền trông thấy một thân hình cao to mà yếu ớt đứng lặng ở ngoài phòng. Người nọ dường như đã đợi rất lâu, trong gió đêm lộ ra vẻ cô tịch.
Bạch Dao không nói một lời, cất bước lên trên thềm, quay lưng về phía hắn, trực tiếp ngồi xuống.
Quý Lâm Tung cũng ngồi ở trên thềm, tuy ở bên cạnh nàng nhưng chung quy cũng có vài phần xa cách.
Y nhìn mặt nghiêng của nàng, mắt đầy quyến luyến. Muốn đưa tay ra lại như bận tâm gì đó, lặng lẽ thu về.
Vài lần như thế, môi mấp máy cũng không nói ra bất cứ lời nào, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cẩn thận vô cùng.
Ánh mắt của Bạch Dao từ đầu đến cuối nhìn về một góc phương xa, cũng không biết là đang nhìn thật hay là đang thất thần.
Yên lặng hồi lâu, nàng mở miệng, hỏi một vấn đề đau khổ không liên quan:
– Đợi ở đây bao lâu rồi?
Quý Lâm Tung nhìn xuống, che đi tất cả cảm xúc, tùy ý đáp:
– Không bao lâu.
Y thật ra đã đợi nàng vô số lần, ở một nơi nàng không nhìn thấy, cũng đã nhìn theo nàng vô số lần. Nếu không phải là Bạch Dao mất ngủ, e là vĩnh viễn cũng không phát hiện ra.
Nhưng, phát hiện ra rồi thì có thể thế nào? Trong mắt Quý Lâm Tung, nàng có một ý chí sắt đá, lạnh lùng. Nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng và cao ngạo, không thương bất kỳ ai, là một sự tồn tại kiểu mong muốn mà không thể đạt được.
Y đã đợi nàng hai năm rồi, về sau lại không biết phải đợi thêm bao nhiêu cái hai năm nữa mới có thể buông bỏ hẳn xuống.
Tình yêu của Quý Lâm Tung, giống như đóa hoa rơi xuống nước, mặc dù nổi lên gợn sóng nhưng lần lữa không có hồi âm.
Hai người ngồi trên thềm, rõ ràng cách nhau gần như vậy, lòng lại như cách cả thiên sơn vạn thủy, xa xa nhìn nhau.
Khóe miệng Bạch Dao nhếch lên một nụ cười khổ, dùng một ngữ khí gần như không chút gợn sóng:
– Qua một thời gian nữa, ta có thể sẽ phải đi rồi.
Quý Lâm Tung hít sâu một hơi, lông mi run rẩy. Y kiềm chế nỗi khó chịu trong lòng, nhạt nhẽo mở lời:
– Đi đâu?
– Không biết.
Bạch Dao cúi thấp đầu, không khỏi cảm thấy nói ra mấy lời này vô cùng khó khăn. Nàng chuẩn bị một hồi, tiếp tục nói:
– Ta không muốn làm việc cho tổ chức nữa, cho dù phải trả bằng cái giá nào. Từ nay về sau, núi cao sông dài, bốn biển là nhà. Cũng đa tạ Thế Tử Điện hạ hai năm qua đã quan tâm…
– Bạch Dao.
Quý Lâm Tung đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, dùng một ngữ khí gần như là khẩn cầu, nói:
– Ở lại bên ta đi, ta sẽ không bắt buộc ngươi trở thành người nào đó của ta. Ở trong phủ Thế Tử, ngươi vẫn có thể làm việc mà ngươi thích…
– Không cần.
Nàng ngắt lời y, nói:
– Ta với người, không phải là người đi cùng đường.
Nói xong, Bạch Dao đứng dậy từ trên thềm, chuẩn bị trở về phòng. Lúc mở cánh cửa, sau lưng truyền đến một thanh âm vội vàng:
– Cùng ta đón sinh thần xong rồi hãy đi, có được không?
Thân hình Bạch Dao khựng lại, không lên tiếng mà khẽ gật đầu. Tim giống như bị ai đó véo lấy, đau đớn vô cùng.
Bởi vì cũng để ý như vậy, nên mới cố ý đẩy y ra xa.
Thế lực của Minh Vân Các chủ yếu chiếm cứ ở kinh đô, một khi làm trái tổ chức, ắt sẽ được tìm đến cửa trước tiên.
Nếu như lúc đó Bạch Dao vẫn ở phủ Thế Tử, tất nhiên sẽ liên lụy Quý Lâm Tung, đối với ai trong bọn họ cũng đều bất lợi. Hơn nữa, kịch độc trong người nàng nếu như thật sự không giải được…
Bạch Dao nhắm mắt lại, không dám nghĩ thêm nữa.
09
Hôm đó, trời sáng choang, mùa xuân hơi se lạnh.
Một đoàn người ngựa diễu hành trên đường phố kinh đô, thiếu niên đi đầu tay nắm dây cương, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mấy cái đuôi ở phía sau, sắc mặt có chút không kiên nhẫn.
– Thế Tử Điện hạ có cao kiến gì đối với lũ lụt phía Nam lần này không?
Một vị công tử mặc áo gấm cưỡi ngựa, không xa không gần theo sát Quý Lâm Tung, cẩn thận dò xét vẻ mặt y.
Quý Lâm Tung không muốn để ý đến hắn, cũng không muốn trả lời mấy câu hỏi thăm dò của hắn, định im lặng không lên tiếng, cưỡi ngựa đi nhanh hơn một chút, bỏ người kia ở lại phía sau.
Lúc đi đến cùng một chỗ, một cảm giác khó nói rõ xộc thẳng lên não, giống như sát ý, khiến người ta bất an.
Quý Lâm Tung như có cảm ứng, nhìn lại vào trong góc đường.
Mà trong chỗ tối, Bạch Dao đang chằm chằm nhìn mục tiêu không chớp mắt, bỗng nhiên trông thấy, y quay đầu lại, cười về phía đó, lộ ra một chiếc răng nanh, rõ ràng nụ cười này rất giảo hoạt.
Nàng lập tức cảnh giác, làm thủ hiệu về phía sau người, ý bảo thủ hạ đợi quan sát trước đã.
Bàn tay dưới áo của Bạch Dao lặng lẽ cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra một đoạn thiết kiếm tỏa ra hàn quang.
Nhìn như bình tĩnh, kỳ thực trong không khí giương cung bạt kiếm là một chiếc phi tiêu phá vỡ cục diện bế tắc.
Chiếc phi tiêu đó cắt qua tầng trời thấp, nhắm chuẩn xác bay về phía Bạch Dao.
Mắt nàng sáng rực lên, khẽ rùng mình, nghiêng người lách qua, dường như cùng lúc đó, Bạch Dao dẫn thủ hạ xông ra.
Minh Vân Các không dễ dàng giết một người, cho nên cho dù thủ hạ có đánh nhau với cùng một đám người đi nữa, khung cảnh hỗn loạn thế nào, chỉ cần một cá nhân nào đó thành công giải quyết được mục tiêu, cả đám thích khách sẽ lại đột nhiên rút lui tứ phía, giống như chưa từng tới.
Bạch Dao đang đấu với Quý Lâm Tung khó phân cao thấp, chợt thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, lúc này liền dứt ra lùi trở về, không ham chiến nữa.
Nàng khinh thân nhảy lên một mặt mái nhà, muốn bỏ chạy. Bình thường mà nói, những người đi cùng có lẽ ở lại quan tâm người bị thương. Ai biết, Quý Lâm Tung này lại không hề để ý tên công tử mặc cẩm phục sống hay chết, liều mạng đuổi theo.
Bạch Dao bây giờ mới phát giác đụng phải một keo con voi dứt không ra, khó giải quyết đến thế.
Mà nàng lại không thể trực tiếp quay người lại giết y. Từ lúc nãy đánh nhau, Bạch Dao đã hiểu thực lực người này không tầm thường, nếu thật sự đối đầu với y, e rằng không có kết quả tốt đẹp.
Do vậy, Bạch Dao vòng vo khắp các phố xá ngõ hẻm, Quý Lâm Tung cũng kiên nhẫn đuổi theo.
Mãi cho đến khi nàng cuối cùng không chạy nổi nữa, bất đắc dĩ dừng bước.
Quý Lâm Tung cũng dừng lại ở một nơi không xa, khóe miệng vẫn cười, không nói lời nào nhìn nàng.
Bạch Dao thở hổn hển, còn không thể tháo được mạng che mặt chết tiệt này. Nàng quay người lại, ra vẻ điềm tĩnh, nói:
– Các hạ tại sao lại đuổi theo ta mãi như vậy?
– Ừm.
Lý Lâm Lung khoanh tay suy nghĩ chốc lát, nói:
– Đại khái là… hiếu kỳ với nữ hiệp.
– Minh Vân Các, Thiên Hàn, không có gì hiếu kỳ cả.
Bạch Dao nói xong, liền cảm thấy trên mặt lạnh buốt, lúc khôi phục lại tinh thần mới phát hiện, khăn che mặt của nàng bị phi tiêu cuốn đi mất rồi.
Bạch Dao vội vàng lấy ống tay áo che mặt lại, hoảng sợ nói:
– Ngươi!
Người này là muốn ép nàng liều mạng với hắn sao?
Nàng sửng sốt một hồi, Quý Lâm Tung lại như cố ý, nói:
– Không muốn giết ta, đem ta về Minh Vân Các cũng được, ta vừa nghe lời lại có thể làm được việc.
Bạch Dao:
– …
Về sau, nàng thân là sát thủ trốn tránh đã lâu, hai năm cũng không thể thoát khỏi hoàn toàn, chỉ đành bị ép phải tiếp nhận “người bạn” đặc biệt Quý Lâm Tung này.
Lúc tỉnh lại, trời mới bắt đầu sáng.
Không biết tại sao, Bạch Dao gần đây luôn mơ thấy khung cảnh lúc nàng gặp gỡ lần đầu với Quý Lâm Tung.
Y vẫn là người đầu tiên trong những người mà nàng đã từng gặp chạy đuổi theo thích khách.
Cũng sớm đã quên trong lòng Bạch Dao từ lúc nào đã chấp nhận y, lại bắt đầu để ý đến y.
Bạch Dao cho rằng, nàng không nhớ những cái này nữa, lúc nhớ lại từng khung cảnh từng sự việc lại rõ ràng đến thế.
Hóa ra chưa từng buông xuống…
Đáng tiếc, lúc ý thức được thì đã muộn. Chưa kịp quý trọng thì đã sắp kết thúc rồi.
Bạch Dao đột nhiên nghĩ, nàng tóm lại phải lưu lại chút gì đó, bất kể kết quả ra sao.
Đang suy nghĩ, trên cửa sổ giấy phản chiếu lại một bóng hình mảnh khảnh bên ngoài, người đó khẽ hắng giọng, nói:
– Sư muội, là ta, ta vào nhé.
Nói xong, Tô Dịch Trạch đẩy cửa bước vào, trong tay còn cầm cái hòm thuốc.
– Ta đã viết ra mấy phương thuốc, có thể trì hoãn độc tố trong cơ thể muội phát tác.
Tô Dịch Trạch đưa phương thuốc qua, lại mở hòm thuốc, lấy ra một loạt ngân châm, ngồi vào bên giường, nói:
– Châm cứu tạm thời, trước tiên chỉ có phong bế kinh mạch của muội lại. Ta lại tìm một vài thuốc giải bình thường thử bản tính của độc này. Trong lúc đó, không được động võ, bằng không đả thông kinh mạch, độc tố sẽ phản phệ gấp bội.
Bạch Dao gật đầu, chỉ đành tạm thời như vậy thôi.
Đợi Tô Dịch Trạch châm cứu xong, lúc thu thập đồ chuẩn bị ra cửa, nàng bỗng lại gọi hắn lại:
– Sư huynh.
Tô Dịch Trạch dừng chân, quay đầu lại, không rõ chuyện gì.
– Có thể làm giúp muội mấy kim may vá được không?
… …
10
Một mũi lại một mũi, thêu rồi lại tháo ra, Bạch Dao thêu rất chăm chú.
Nàng chưa từng làm các công việc tỉ mỉ như này bao giờ, cho nên lúc thêu hầu bao rõ ràng vô cùng vụng về. Những vết chai tay bị đâm nhiều nhát, cũng không nghĩ đến việc dừng lại.
Tay thật sự mỏi nhừ, nàng liền mặc kệ. Đâm đến chảy máu, nàng cũng chỉ dùng khăn ấn lại một lúc.
So với giết người thì cái này có đáng là gì?
Bạch Dao nhớ lại lúc làm nhiệm vụ ở Minh Vân Các trước đây, mỗi lần đều muốn sống trong nguy hiểm. Lúc đó, sinh mệnh treo trên sợi chỉ cũng không biết sợ. Ngược lại theo từng ngày trôi qua, nàng càng giống như người tầm thường trong thế giới bình thường, hướng về những ngày tháng bình thản.
Nàng có chút may mắn, đã gặp được Quý Lâm Tung. Người mà toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, bảo vệ nàng. Khiến nàng hiểu được, phải trân trọng tính mạng, phải lượng sức mà làm, bởi vì, cuối cùng y như một chỗ dựa vững chắc.
Nghĩ đến Quý Lâm Tung, nàng thấy an tâm vô cùng. Ngay sau đó, một cảm xúc tiêu cực khó nói thành lời trực tiếp tràn vào trái tim.
Từ trước luôn nghĩ, nàng và Quý Lâm Tung không có khả năng, đứng ở ngoài cuộc đối đãi khách quan. Bây giờ rơi vào trong cuộc, lại trực tiếp trở thành điều tiếc nuối sâu sắc.
Bạch Dao không hề để ý, kim lại đâm vào tay, đâm vào trong vết thương còn chưa lành, đau buốt không thôi.
Nỗi đau rấm rứt này, không biết sao lại đâm vào trong tim, cuối cùng trở thành một tiếng thở dài.
Bạch Dao nhìn hình dáng chiếc hầu bao thêu tay vụng về, bỗng nhiên có chút không yên lòng.
Nghe nói nữ tử trong kinh để biểu thị niềm vui trong lòng, đặc biệt thêu hình uyên ương trên hầu bao. Bạch Dao nghĩ, cảm giác của nàng đối với Quý Lâm Tung, dùng cái này thì thích hợp quá rồi.
Về việc có đưa cho y hay không, còn cần xem tình hình mới quyết định.
11
Trong nháy mắt, đã đến lúc báo cáo kết quả cuối cùng của nhiệm vụ cuối cùng này, Thượng Thư đại nhân vẫn sống yên ổn.
Thời cơ chưa đến, Bạch Dao không thể lật mặt với tổ chức lúc này được, chỉ đành kiên trì đến hiệu cầm đồ một chuyến. Thầm nghĩ, yên ổn ở Minh Vân Các trước rồi nói.
Lúc vào trong gian nhà, Bạch Dao rõ ràng cảm giác được, không khí đè nén khiến người khác không thở nổi.
Nàng cứ quỳ một gối như lẽ thường, hành lễ xong liếc trộm vào trong tấm bình phong. Chỉ thấy Tôn Chủ vẫn đang nhìn tách trà trong tay, khó phân biệt được lão đang vui hay đang giận.
– Thiên Hàn chưa từng thất thủ, phải không?
Người sau tấm bình phong khẽ nghiêng đầu, cũng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén mà cay nghiệt.
– Vâng.
Bạch Dao cúi đầu.
– Thật sự không muốn làm nữa à?
Tôn Chủ bỗng cười một tiếng, tiếng cười này vang vọng trong gian phòng với không khí trầm lặng, càng chói tai.
Bạch Dao không hề cảm thấy buồn cười. Thấp thỏm trong lòng, bất an.
Trong tối ngoài sáng ở hiệu cầm đồ này đều là người của Minh Vân Các, với Bạch Dao hiện giờ mà nói, như đang ở trong hang hổ. Nếu như Tôn Chủ thật sự muốn giết nàng, e là nàng cũng không ra khỏi cửa được.
Bạch Dao cúi đầu càng thấp, đáp:
– Thuộc hạ không dám.
Tôn Chủ nghe vậy, cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
– Ngươi sao lại không dám chứ? Ngươi có gì mà không dám chứ?!
Chỉ nghe thấy “phụp” một tiếng, tách trà đã bị lão vặn vỡ nát phản chiếu trên tấm bình phong, giày vò trong lòng bàn tay một lúc, mảnh vỡ lại biến thành bột mịn, tản ra trên mặt đất.
Trong phòng lại rơi vào tịch mịch, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Bạch Dao nắm chặt lấy ống tay áo, lúc này chuẩn bị mở một đường máu trước khi bọn họ động thủ.
Sau khi giằng co một lát, tôn chủ bình tĩnh, chậm rãi mở miệng:
– Cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Thiên Hàn, đừng để ta thất vọng.
Tim nàng nhói lên lại khẽ đập lại, cuối cùng là sợ bóng sợ gió.
12
Lúc Bạch Dao mở cửa ra, Tô Dịch Trạch đang ở trong phòng đợi nàng.
Trên bàn bày ra mười mấy cái bát to nhỏ, lần lượt đựng những thứ không biết tên, rõ ràng đã nguội lạnh.
– Sư huynh.
Nàng bước vào cửa, đến gần rồi ngồi xuống.
Tô Dịch Trạch vẫn cười, chọn lấy một bát từ trên bàn, đẩy đến trước mặt nàng, nói:
– Thử cái này trước.
Nàng bưng bát lên, đưa đến bên miệng, do dự một lúc, mới uống vào.
Khoảnh khắc thuốc tiếp xúc với đầu lưỡi, đôi lông mày của Bạch Dao dường như nhíu chặt vào nhau.
Thuốc này… lại đắng chát đến thế.
Nàng cố nén buồn nôn, nuốt trôi thứ trong miệng xuống.
Tô Dịch Trạch điều chế dược trên bàn, mắt cũng không nhìn lên, nói:
– Hôm nay đến hiệu cầm đồ rồi à?
Bạch Dao gật đầu, nói:
– Tôn Chủ tức giận rồi, nhưng lại cho muội một “cơ hội”.
– Ừm.
Tô Dịch Trạch trầm ngâm một lúc, nói:
– Chúng ta phải khẩn trương rời đi thôi, ta đã thu xếp tất cả rồi, chi bằng ngày mai xuất phát thôi.
– Ngày mai?
Nàng có chút kinh ngạc.
Lẽ nào nhanh như thế đã phải biệt ly rồi sao?
Nàng còn chưa kịp đón sinh thần cùng với Quý Lâm Tung.
Bạch Dao hỏi:
– Sau ngày 7 có được không?
Lúc này, Tô Dịch Trạch dừng động tác lại, đưa mắt nhìn lên, con mắt ảm đạm. Dường như phát giác ra sự thất thố của mình, hắn rất nhanh lại cúi đầu xuống, che đi cảm xúc, nói:
– Được, tuyệt đối không thể trì hoãn thêm nữa.
Cùng lúc đó, bóng hình đứng đã lâu ở ngoài cửa đã lặng lẽ rời đi.
Tác giả: 苏轻愁
Translator: Hanny Pei