Mười ngày sau, khi chuyện An Lạc trại quy thuận triều đình truyền đến thiên hạ. Lễ Bộ thị lang Phạm Văn Triều mang theo thánh chỉ của Gia Ninh Đế và tặng phẩm ban thưởng với lòng đầy thành ý chậm rãi đến An Lạc trại.
Hai mặt An Lạc trại đều là núi, địa thế hiểm trở, nơi giáp biển ở phía sau là chỗ luyện binh của ba vạn thủy quân, con đường duy nhất để đi là một con đường hẹp quanh co. Lúc gần đến cổng chính mới có vùng đất bằng trăm thước. Nếu không phải địa hình đặc biệt như thế thì cái ổ cướp này đến ngày nay cũng sẽ không tồn tại vững như bàn thạch trước những cuộc bao vây tiễu trừ một năm mấy lần của triều đình.
Đội ngũ phong thưởng của triều đình còn chưa vào được địa giới An Lạc trại, từ xa có thể nhìn thấy cứ năm bước một tốp binh lính tay cầm trường đao thân khoác khôi giáp, mười bước một trạm canh gác, mặt mày hung thần ác sát. Đoàn binh sĩ thấy quân đội triều đình cũng không ngăn cản hay nghênh đón gì, chỉ đưa đôi mắt lạnh băng nhìn theo bọn họ đi vào địa phận An Lạc trại, ánh mắt dõi theo giống như đang nhìn đàn cừu non tiến vào hang sói.
Lễ Bộ thị lang Phạm Văn Triều chính là một quan văn yếu đuối, thi cử để làm quan, phong hoa tuyết nguyệt thi từ ca phú đều nắm trong lòng bàn tay, thường ngày chưa bao giờ gặp qua cảnh này, tay chân mềm nhũn lầm bầm chửi thầm nữ thổ phỉ.
Nếu không phải nàng yêu cầu vị trí Thái Tử Phi Đông Cung không thành, thì phái một võ tướng đến chiêu hàng là đủ rồi, đâu cần Lễ Bộ thị lang hắn phải đích thân đến trấn an chứ!
Triệu phó tướng đi cùng thấy không ổn, sợ ông thị lang hoa hoè loè loẹt này làm hỏng đại sự, trầm giọng căn dặn:
– Phạm đại nhân, Nhậm An Lạc tính tình kiên cường, lát nữa ngươi đừng có kích động tính tình nóng nảy của nàng. Nếu chiêu hàng thất bại, Bệ hạ thiên uy khó dò, chúng ta không gánh nổi đâu!
Nghĩ đến đồ ban thưởng kéo dài vài dặm phía sau, Phạm Văn Triều rùng mình, vội gật đầu:
– Triệu tướng quân yên tâm, bản quan nhất định sẽ không so đo với nữ nhân.
Thấy Phạm thị lang phản đối, Triệu phó tướng chớp chớp mắt, im lặng lui qua một bên. Ở Tấn Nam này, nếu thống soái Lạc lão tướng quân của doanh trại Tuý Nam là vua một cõi thì Nhậm An Lạc chính là địa đầu xà, cường long còn không dám áp chế, huống hồ loại công tử bột như thế thì có tác dụng gì.
(*Có câu: Cường long khó áp địa đầu xà. => Một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.)
Cách đó gần trăm bước, An Lạc trại như ẩn như hiện rốt cuộc đã xuất hiện ở trước mắt mọi người. Nhìn cảnh vật trước mắt, Phạm Văn Triều giật mạnh dây cương, sắc mặt tái nhợt. Đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao khi An Lạc trại quy hàng, chấp chưởng Tuý Nam là thống soái Lạc Xuyên lại coi trọng đến vậy. Ban thưởng của Gia Ninh Đế lại càng vô giá.
Thứ hùng vĩ nguy nga vắt ngang hàng vài dặm qua núi trước mắt nào phải là một sơn trại cỏn con. Cái nơi chết tiệt này rõ ràng là một toà thành trì kiên cố!
Tường thành cao chừng mấy trượng, trường kích kiên cố lạnh lẽo, binh lính dũng mãnh thô kệch. Trên tấm bảng treo đầu thành, ba chữ An Lạc Trại dầy cộp sắc bén lại càng khiếp người.
(*kích: binh khí thời cổ kết hợp từ giáo và qua có thể vừa đâm và chém)
An Lạc trại nằm sâu trong dãy núi Đông Nam Đại Tĩnh, ba mươi năm phát triển lớn mạnh, thủy sư quét ngang Nam Hải, không ngờ thực lực lại đáng sợ như thế. Không cần chờ đến sau này, tòa thành trì này bây giờ đã đủ trở thành đại hoạ trong lòng Đại Tĩnh.
May là… trại chủ bây giờ là nữ tử. May là… nàng để mắt đến Thái Tử Đại Tĩnh.
Phạm Văn Triều đã hoàn toàn quên mất vẻ khinh thường của hắn đối với chuyện một nữ thổ phỉ lại vọng tưởng vị trí Thái Tử Phi Đông Cung trên triều đường mấy ngày trước. Hắn lau đi mồ hôi lạnh túa ra trên trán, trong lòng dấy lên sứ mệnh gánh nặng đường xa, bất luận thế nào cũng phải mời cho được trại chủ An Lạc trại vào kinh. Nếu phá hỏng mất kế chiêu hàng của bệ hạ, e rằng con đường làm quan của cả gia tộc Phạm thị cũng chấm dứt từ đây!
Thấp thỏm thúc ngựa lại gần vài bước, Phạm Văn Triều bỗng kinh hãi ngẩn ra trước toà thành trì đỏ rực trước mắt. Cả tòa thành trì đều treo lụa đỏ, không khí vui mừng khắp nơi. Lúc tướng sĩ tiến đến báo tin, hắn quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Triệu Cẩn Thạch. Triệu Cẩn Thạch lắc đầu, xem ra, hắn cũng không hiểu An Lạc trại đang làm trò gì.
Khi cả hai còn đang buồn bực, cổng thành từ từ mở ra, tiếng ầm ầm vang lên. Dưới ánh mặt trời, một đoàn người cưỡi ngựa lao ra từ trong thành, tiếng vó như tiếng trống.
Bụi đất mù mịt gần như bao phủ lên tất cả mọi người, Phạm Văn Triều bị sặc, nắm chặt dây cương lùi lại vài bước, ti hí mắt nhìn, thấy một nữ tử áo tím dẫn đầu, tim đập cái bịch, bất chấp tro bụi đầy trời, bất động nhìn người nọ. Dù gì cũng là nhân vật anh dũng cầu hôn Thái Tử Đại Tĩnh trước văn võ toàn triều, thế nào cũng phải ngắm cho kĩ mới được.
Nữ tử trên ngựa mặc bộ quần áo tím gọn gàng, mày cao mắt to, tóc ngắn buộc lên, dáng vẻ cởi mở nhanh nhẹn. Đến khi ánh mắt dừng lại trên đại đao sắc bén lạnh băng, hơi nặng nề trên lưng, Phạm thị lang sợ gần chết, nuốt một ngụm nước bọt. Nữ tặc này y hệt như trong tưởng tượng của hắn.
Thái Tử thật đáng thương mà…
Tiếng than khóc trong lòng còn chưa dứt, đoàn người đã dừng lại đằng trước, nữ tử dẫn đầu giương đôi lông mày lên, cười to nói:
– Triệu tướng quân, huynh đệ trong trại mong ngóng từng giây từng phút, xem như chờ được ngươi đến rồi. Sao rồi, Thái Tử nhà ngươi tính khi nào cưới Đại đương gia chúng ta đây?
Nữ tử này thường ngày hẳn là quen thói ăn to nói lớn, hỏi một câu như sấm điếc cả tai. Phạm thị lang trong lòng kêu lên ‘thô lỗ, thô lỗ quá’, rồi đột nhiên tỉnh ra, ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi không phải Nhậm tiểu…?
Nói được nửa chừng, sắc mặt có chút khó coi, ngữ khí cũng cứng ngắc:
– Các hạ chẳng lẽ không phải là Nhậm trại chủ?
Hoang đường, Bệ hạ ban thánh chỉ khâm thưởng mà người đến nghênh đón lại không phải Nhậm An Lạc!
Nữ tử áo tím nhìn về phía Phạm thị lang:
– Triệu tướng quân, vị đại nhân này là…?
Triệu phó tướng cười ha ha, vội giới thiệu:
– Đây là Lễ Bộ thị lang Phạm đại nhân, khâm sai do Bệ hạ phái tới, tuyên đọc thánh chỉ chiêu an.
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn Phạm thị lang:
– Phạm đại nhân, vị này chính là phụ tá đắc lực của Đại trại chủ, cô nương Uyển Thư.
Phạm thị lang khẽ chắp tay, hừ một tiếng, nữ thổ phỉ thế này lại lấy cái tên của dòng dõi tiểu thư khuê các.
– Đừng có cô nương này cô nương nọ mãi, nghe không quen. Cứ gọi ta một tiếng Nhị đương gia là được.
Uyển Thư hào sảng nói.
– Nhị đương gia.
Triệu phó tướng có chút lúng túng, vội nói sang chuyện khác:
– Nhậm trại chủ đâu, Bệ hạ đã ban thánh chỉ, mau gọi nàng đến lĩnh chỉ đi.
– Triệu tướng quân, đương gia chúng ta sợ quà cưới của triều đình đưa tới quá phong phú, không lấy được đồ tốt gì trong trại để đáp lễ, mấy ngày trước dẫn các huynh đệ ra biển tìm kiếm bảo vật rồi!
Uyển Thư gãi đầu xoa tay, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng:
– Triệu tướng quân, những người thô tục chúng ta biết Thái Tử điện hạ được nuông chiều từ bé, đã quen hưởng phúc. Ngươi yên tâm, Đại đương gia xưa nay tốt tính, tương lai thành thân rồi chắc chắn sẽ đối xử tốt với Thái Tử Điện hạ.
Nhìn Uyển Thư cao lớn thô kệch ngây thơ vui mừng ra mặt, hai người đột nhiên hiểu ra tại sao cả thành An Lạc trại treo lụa đỏ thẫm. Nữ thổ phỉ ở nơi xó xỉnh này căn bản không biết tầm quan trọng của đại diện Thái Tử Phi Đông Cung, còn tưởng rằng hôn sự của mình và Thái Tử đã như ván đóng thuyền.
– Nhị đương gia Uyển Thư.
Phạm thị lang cau mày chẳng biết ra hình gì, quát lên một tiếng, nhìn đại đao sắc lạnh sau lưng Uyển Thư, đè nén sợ hãi trong lòng, nghiêm nghị nói:
– Bệ hạ có nói, vị trí Thái Tử Phi liên quan đến phúc khí quốc gia, hiện giờ thật sự khó có thể kết luận được. Nếu Nhậm trại chủ không muốn vào Đông Cung làm Trắc phi, Bệ hạ cũng không miễn cưỡng, nhất định bồi thường cho Nhậm trại chủ.
Phạm thị lang khôn ngoan, dùng danh phận Trắc Phi để nâng cao vị thế của Nhậm An Lạc. Lúc này ném cho hắn lá gan to bằng trời, hắn cũng không dám nói ra danh vị Nhũ Nhân Đông Cung mà lão Thượng thư ban cho Nhậm An Lạc ở trên triều.
– Hả? Từ chối à?
Phạm thị lang gần như trợn to mắt nhìn chằm chằm nữ thổ phỉ hung hăng ác sát nói ra những lời này ở trước mặt. Thấy nàng không chút để ý sờ soạng đại đao sau lưng, tròng mắt hung hăng co rụt lại.
– Vậy cũng không sao, Bệ hạ ắt hẳn đã phong cho Đại đương gia chúng ta làm quan rồi nhỉ. Với dáng vẻ tài hoa của Đại đương gia chúng ta thì vào làm chủ Đông Cung cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Uyển Thư cười ha ha, búng búng lên đại đao, phát ra tiếng vang leng keng, chắp tay về phía Phạm thị lang:
– Phạm đại nhân, đương gia chúng ta đi xa chưa về, Bệ hạ ban cho thánh chỉ thiên ân cuồn cuộn, đám lỗ mãng chúng ta không dám lơ là chậm trễ, chi bằng cứ để ta tiếp chỉ. Người đâu, bày án dâng hương!
Nói xong không đợi Phạm Văn Triều trả lời, phất tay về phía sau, lập tức xuất hiện mấy người khiêng một cái bàn gỗ xuất hiện ở giữa hai bên hàng người ngựa. Uyển Thư và người An Lạc trại nhảy từ trên ngựa xuống, cung kính quỳ trên mặt đất, cười tủm tìm nhìn Phạm Văn Triều và Triệu Cẩn Thạch đang sửng sốt.
– Hai vị đại nhân, tuyên chỉ đi.
Hai người hoàn toàn bị thái độ ngang ngược của Uyển Thư dắt mũi, quay sang nhìn nhau. Thôi, so đo chuyện lễ nghi với thủ lĩnh thổ phỉ thật sự là chuyện cười. Chỉ cần Nhậm An Lạc bằng lòng vào kinh, cam tâm giao ra ba vạn thuỷ quân, các chuyện khác thì nhường nhịn một chút cũng không mất mát gì.
Phạm Văn Triều ho nhẹ một tiếng, lấy thánh chỉ ra, cao giọng đọc lên.
Trên tầng cao nhất của lầu các nội thành, mờ mờ ảo ảo, dưới những cây dây leo bò khắp tường mơ hồ có một nữ tử nằm nghiêng trên ghế đá đen mát lạnh, hai chân vắt chéo lên nhau, trên mặt úp một quyển kịch, dưới quyển kịch có tiếng ngáy khe khẽ đang phát ra.
Gió nhẹ lướt qua, quyển kịch bị thổi rơi xuống đất, ánh mặt trời nóng rực khẽ chiếu thẳng vào người. Có lẽ bản chất đã lười quen rồi nên nữ tử không hề động đậy, chỉ tiếp tục ngủ say.
Qua một lúc lâu, tiếng trống ầm ĩ bên ngoài dần dần vang lên, phá tan sự yên tĩnh, nữ tử đang say giấc mộng đẹp khẽ nhíu mày, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng nhắm mắt nhặt quyển kịch trên mặt đất ném ra phía hành lang.
– Ay…
Uyển thư làm bộ làm tịch cả kinh kêu lên, vỗ mạnh vào chỗ trái tim:
– Đại đương gia, em không màng chịu tội đại nghịch bất đạo thay lão nhân gia người tiếp thánh chỉ đó, người không thể xuống tay nhẹ chút sao! Hơn nữa, đừng có dùng vũ lực lên người trong nhà, Thái Tử gia ở kinh thành còn đang đợi người đó.
Uyển Thư nói cứ liên tục gọi ‘người’ rất trôi chảy, rõ ràng vừa rồi đối diện với khuôn mặt chất phác của Phạm Văn Triều, đáy mắt nàng không có chút linh động giảo hoạt nào.
– Không có tiền đồ, muốn ban thánh chỉ trên địa phận An Lạc trại thì phải tuân theo quy tắc của ta. Mấy tên thư sinh vẻ nho nhã là phiền nhất, ta lười ứng phó với bọn họ.
Nữ tử trên ghế đá đột nhiên ngồi dậy, ngả ngớn bắt chéo chân, giơ tay sờ cằm:
– Uyển Thư, lão Hoàng đế đưa đến đồ tốt gì?
Người hỏi câu này mặc một chiếc trường bào màu xanh thẫm, linh hoạt, tay áo xắn lên, vạt áo hơi mở, chỉ cần nhìn cách ăn mặc, có thể biết đây là người không câu nệ tiểu tiết. Nhìn lên trên, gương mặt lười nhác, đáy mắt có chút vô lại, thế nhưng khuôn mặt mang theo vẻ nghiêm nghị và uy phong, rất ra dáng đại đương gia. Khí chất này đặt trên người nữ nhân vốn kỳ quái, nhưng người này thân kinh bách chiến* (trải qua vô số trận chiến), lại chấp chưởng An Lạc trại nhiều năm, trở thành như vậy cũng không có gì lạ.
– Năm vạn lượng vàng, mười vạn lượng bạc trắng, năm đấu trân châu Nam Hải, ba gốc nhân sâm ngàn năm…..
Uyển Thư lấy thánh chỉ Gia Ninh Đế ban cho, mở ra đọc với vẻ vui mừng, cả gương mặt đều đắc ý.
Nhậm An Lạc híp mắt, tay gõ gõ xuống bàn đá, mãi đến khi Uyển Thư đọc xong phần ban thưởng cuối cùng, mới bĩu môi thở dài:
– Bổn đương gia hối hận ghê… Sao không sớm nhìn trúng Thái Tử trắng trẻo nõn nà kia từ mấy năm trước, phí phạm thời gian không nói, còn để cho những bảo vật này vòng đi vòng lại nửa cái thiên hạ rồi mới rơi vào tay ta.
Uyển Thư nhìn Đại đương gia tự mình tâm tình ưu tư, khóe miệng giật giật, mãi sau mới nói:
– Đương gia, người năm nay mới mười tám, tầm tuổi này là vừa đẹp. Chỉ là đương gia người không đi nghênh đón thánh chỉ, không sợ khi vào kinh lão hoàng đế sẽ ngáng chân chúng ta sao?
Nhậm An Lạc ngẩng đầu, hừ một tiếng:
– Tiếp chỉ? Lão hoàng đế cho rằng ta ở Nam Hải xa xôi sẽ không biết triều đình ném cho ta cái danh vị Nhũ Nhân à, tại sao ta phải ăn nói khép nép đi tiếp thánh chỉ cơ chứ. Trên đời này đi đâu tìm được cô con dâu gia sản giàu có như bản đương gia đây. Những nhà quyền quý thế gia gả con gái có thể cho lão ba vạn thủy quân và một tòa thành trì chắc?
Nhậm An Lạc càng nói giọng càng lớn, chờ xả xong một tràng, nàng mới rung chân, chậm rãi híp mắt nói:
– Cũng may bản đương gia còn cái chức phó tướng, chờ tương lai tích lũy đủ quân công sẽ lại vào Hoàng thành từ từ nói chuyện với lão. Ta coi trọng con trai của lão là phúc phần cho Hoàng gia lắm rồi, bỏ lỡ ta chính là tổn thất của Đại Tĩnh.
Chưa chắc là phúc. Thái Tử chắc có lẽ đang cảm thấy chẳng khác gì tai họa từ trên trời sắp rơi xuống đầu vậy!
Uyển Thư nhìn tiểu thư nhà mình thở dài. Năm đó, khi lão đương gia còn sống, một lòng muốn tìm phu quân tốt cho nàng, đã lựa chọn mấy lần ở khu vực Tấn Nam nhưng cũng không có ai lọt vào mắt tiểu thư. Nào ngờ bây giờ lại để tâm tới Thái Tử Đại Tĩnh. An Lạc trại ở Tấn Nam có thể hô mưa gọi gió, nhưng khi vào kinh thì rất khó nói.
Nghĩ đến đây, Uyển Thư cảm thấy người trong Hoàng gia thật không xứng, chuẩn bị dùng hết tất cả nỗ lực, tha thiết khuyên bảo:
– Tiểu thư, người thật sự muốn tặng An Lạc trại cho triều đình làm sính lễ sao?
Ở trong mắt nàng, tiểu thư nhà mình oai hùng cái thế, Thái Tử gia phải gả qua đây mới phải lẽ.
– Ta viết trong thư hàng rất rõ ràng, không cần dẹp yên trên dưới An Lạc trại. Ta vào kinh không phải là giả, nhưng những người khác trong trại hiển nhiên vẫn còn muốn kiếm ăn trên địa bàn này.
Nàng có thể giao ra ba vạn thuỷ quân, nhưng tòa thành trì An Lạc trại này không thể dễ dàng giao cho triều đình. Gia Ninh Đế nhìn ra được ý tứ sâu xa trong thư hàng, nên mới đưa nàng vào kinh nhận hư chức, chứ không phải đưa nàng vào doanh trại Tuý Nam để cho nàng phát triển trong quân doanh. Phong thưởng ban cho lần này nhìn có vẻ thiên ân cuồn cuộn, nhưng thật ra chỉ để xoa dịu nàng mà thôi.
Nhậm An Lạc mười bốn tuổi chấp chưởng cả tòa thành trì, trải qua hàng trăm trận chiến, đích thị là một tướng tài trời sinh. Nhưng nếu nói nàng chân thành, sẽ không mưu tính cho bản thân thì cũng là chuyện buồn cười.
– Hoàng đế có thể đồng ý sao?
– Yên tâm, ba vạn thuỷ quân sẽ làm lão an tâm. Để an ổn vùng địa giới Tấn Nam, lão nhất định sẽ đối xử với chúng ta như khách quý.
– Đại đương gia, chúng ta chính là thổ phỉ, người ta là hậu duệ quý tộc, Thiên Hoàng liệu sẽ để mắt đến chúng ta sao?
Uyển Thư có chút không tin, Hoàng gia tôn quý đã quen rồi, cũng rất có khả năng không nhìn tới đám thổ phỉ bọn họ.
– Uyển Thư, ngươi không hiểu.
Nhậm An Lạc đưa mắt nhìn thành trì ồn ào náo nhiệt bên dưới, trong con ngươi rõ ràng hiện lên sự thấu đáo và chắc chắn:
– Lão nhân gia trước khi chết có nói qua, Hoàng đế rất cố chấp đối với mảnh đất Tấn Nam này, chỉ cần khiến hắn chiêu hàng An Lạc trại trong mắt người thiên hạ, thì nửa đời sau của chúng ta đương nhiên sẽ không phải lo lắng.
Nếu không, An Lạc trại cũng sẽ không… lớn mạnh đến mức này. Rất ít người ở phương bắc Trung Nguyên biết rằng, An Lạc trại ẩn mình trong Nam Hải xa xôi không chỉ là một cái ổ thổ phỉ, mà là một toà thành trì kiên cố.
Thấy Uyển Thư gật đầu, Nhậm An Lạc vội vàng gác lại chuyện này sang một bên, hỏi:
– Người của triều đình đã sắp xếp ổn thỏa chưa, muội nói với họ như thế nào?
– Đương gia yên tâm, em nói ngày mai người mới trở về, ngày kia sẽ khởi hành đi kinh thành. Tên Phạm thị lang kia vừa nghe thấy chúng ta bằng lòng vào kinh, phấn khởi vô cùng, không ngừng khen em rất có đại nghĩa, còn nói…
Uyển thư híp mắt, sờ sờ cằm đến mê mẩn:
– …nói sẽ giúp em tìm… phu quân tốt ở kinh thành.
Nhìn thấy bộ dạng của Uyển Thư, Nhậm An Lạc nổi giận trong lòng:
– Nhìn cái dáng vẻ của muội kìa, mấy con ma ốm yếu trong kinh thành có gì tốt, tay không xách nổi cái gì, vai không thể gánh vác được cái gì……
– Đương gia, vậy Thái Tử ở kinh thành không phải cũng như vậy sao?
Uyển Thư oán giận ngắt lời, dội thẳng cho Nhậm An Lạc một gáo nước lạnh.
– Đương nhiên khác rồi.
Nhậm An Lạc nhẹ giọng nói, lông mày khẽ nhếch, lời nói cực kì nghiêm túc thâm trầm.
Vẻ mặt của Nhậm An Lạc quá nghiêm túc, Uyển Thư giật mình, thấy Nhậm An Lạc chậm rãi đứng dậy đi tới bên lan can, một hồi lâu sau quay đầu lại, nói rõ ràng từng chữ:
– Cho dù hắn là kẻ vô dụng, thì cũng là người cao quý nhất trong tất cả những kẻ vô dụng. Ai nói ta sắp lấy người như hắn cơ chứ? Sính lễ của Nhậm An Lạc ta là một tòa thành trì thì của hồi môn của hắn chính là toàn bộ Đại Tĩnh!
– Đại đương gia, tặng người sáu chữ: gánh nặng đường xa, bảo trọng.
Uyển Thư hăng hái nhìn Nhậm An Lạc chỉ điểm giang sơn một hồi, hất cằm lên, trợn trừng mắt xoay người rời đi.
Nhậm An Lạc nhếch khóe miệng, đáy mắt hiện lên gợn sóng mơ hồ.
Thái Tử Hàn Diệp, trữ quân Đại Tĩnh cơ trí xuất trần có một không hai, là hoàng đế tương lai của Đại Tĩnh, chỉ mong… cái danh của ngươi không làm ta bôn ba vạn dặm để thất vọng.
Tác giả: Tinh Linh
Translator: HannyPei
Link truyện tiếng Trung: https://www.wxsc8.com/book/7337/1088853.html