13
Lại là một đêm mất ngủ.
Lăn qua lộn lại mấy lần, Bạch Dao mới xuống giường. Nàng đột nhiên muốn gặp Lý Lâm Tung.
Lúc vào trong nội viện của y, Bạch Dao trông thấy cửa tẩm điện hé mở, bị gió thổi lắc lư bất định, kêu cót ca cót két.
Nàng chậm rãi cất bước đi vào, dưới chân dường như đá phải cái gì đó, nhìn xuống là vò rượu rỗng.
Bạch Dao đưa mắt nhìn lên, nhiều vò rượu rỗng hỗn độn trên mặt đất, mà Lý Lâm Tung đang tựa vào bên giường, cầm bình rượu, uống đến say ngất, đuôi mắt hoe đỏ.
Y dường như có cảm ứng, nghiêng đầu lại nhìn nàng, khóe miệng đang nhếch lên lại kéo dài thê lương.
– Sao lại uống nhiều vậy?
Bạch Dao nhíu mày, bước đến bên cạnh y ngồi xổm xuống.
Nàng thử thăm dò giằng lấy chai rượu trong tay y, không nghĩ tới, đối phương lại thuận theo mà buông tay ra.
Nàng hỏi với ngữ khí mềm mỏng:
– Chuyện gì vậy?
Quý Lâm Tung chỉ lắc đầu, lẩm bẩm phối hợp:
– Ngươi phải đi rồi, mình ta còn có ý nghĩa gì?
Ngực khẽ nhói đau, Bạch Dao lại an ủi giống như đang dỗ y:
– Ta không đi, ta vẫn chưa đón sinh thần với người mà.
– Ồ… qua cái sinh thần này, ta sẽ… đủ hai mươi tuổi. Lão già nhà ta bắt ta phải cưới tiểu thư Vân gia. Ta phản kháng mấy lần rồi, lão cứ lấy mạng ra uy hiếp. Ta thật sự… sợ đợi không nổi nàng bao lâu nữa rồi…
Đúng vậy, đường đường là Thế Tử sao lại có thể không thành thân được chứ? Quý Lâm Tung không nên vì nàng mà như thế.
Bọn họ cuối cùng không thể đến với nhau, giống như Quý Lâm Tung không thể vứt bỏ tất cả để ẩn cư với nàng, Bạch Dao càng không thể ở lại nơi hiểm nguy như kinh đô này.
Có lẽ quay về hiện thực mới là kết cục tốt nhất mà nói đối với nhau.
Bạch Dao nghĩ như thế, thật không ngờ, nếu như nàng nói ra tâm ý, nói ra hết những băn khoăn, Quý Lâm Tung chắc chắn sẽ liều lĩnh mà đưa nàng rời đi.
Đáng tiếc không có kết quả, bỏ lỡ thì tức là bỏ lỡ rồi, chỉ còn là một ý niệm mà thôi.
Chẳng biết lúc nào, Bạch Dao cũng cùng rót rượu uống với y. Chỉ có phóng túng được một thời gian ngắn mới có thể quên đi nỗi buồn khổ của thế gian.
Trong lúc vô thức, Quý Lâm Tung tựa lên trên vai nàng, say như chết nhưng vẫn còn cười ngây ngốc.
Nàng nhìn đến quặn thắt tim gan, thấp giọng nói:
– Không muốn cười thì đừng cười nữa.
Y ngoảnh mặt làm ngơ, lại uống một ngụm lớn, đường cong nơi khóe miệng vẫn nhếch xuống.
Bạch Dao hít một hơi thật sâu, lại nói một lần nữa:
– Quý Lâm Tung, khóc được ra thì sẽ tốt hơn.
Vừa dứt lời, ý cười trên mặt Quý Lâm Tung dần dần phai nhạt. Y mím chặt môi, phút chốc nhào vào trong lòng Bạch Dao, nức nở nghẹn ngào.
Từng giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vạt áo Bạch Dao, như muốn khắc sâu vào trong lòng, nóng như bị bỏng.
Quý Lâm Tung hết sức ủy khuất, nói lại một lần nữa:
– Ta thật sự thật sự… rất thích nàng, nàng… sao lại không nhìn ra vậy?
14
Lúc mới nghe, Bạch Dao chậm rãi mở mắt ra, xung quanh một khoảng trống vắng.
Những vò rượu đều đã được thu dọn, những dấu vết hoang đường đêm qua không còn trông thấy nữa. Nàng tỉnh dậy ở trên giường, trên người còn khoác áo ngoài của Quý Lâm Tung.
Nếu không phải áo vẫn vương vấn mùi rượu, e rằng Bạch Dao còn cho rằng, chuyện nàng say rượu với y chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nàng day day thái dương, đầu óc vẫn chưa hề tỉnh táo.
Bạch Dao cứ yên lặng như thế ngồi ở trong tẩm điện trống rỗng một lúc rồi mới xuống giường ra khỏi cửa, ngay cả bóng dáng Quý Lâm Tung cũng không thấy đâu nữa.
Nàng dựa vào cảm giác đi tìm một vòng ở trong phủ, quả nhiên phát hiện ra Quý Lâm Tung đang ở trong một góc một mình luyện ám khí.
Bạch Dao lặng lẽ bước đến gần, không ngờ lại kinh động đến y. Y ngừng động tác trong tay, xoay người lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cứ như lẽ thường cười với nàng, vẫn để lộ ra chiếc răng nanh.
Duy chỉ có lúc chẳng ra sao, hai người mới ngầm hiểu lẫn nhau mà không cần nói tới một từ nào cả.
Bạch Dao đột nhiên nghĩ muốn nhìn y lâu hơn một chút, muốn khắc sâu bóng hình dưới ánh nắng vào trong lòng. Bởi vì nàng luôn có một cảm giác, giống như không biết trong một khắc nào sau đó sẽ phải đường ai nấy đi.
Thời gian giống như vụn cát nắm không được, hơi không để ý là sắp đến ngày sinh thần của Quý Lâm Tung. Đến lúc đó, nàng chẳng còn lý do gì để đợi ở đây nữa rồi.
Mỗi tháng của hai năm trước, nàng đều không sống ổn như bây giờ. Dù có không nỡ cũng không thể làm gì được.
Có lẽ sau này nhớ lại, những ngày tháng ở trong phủ Thế Tử là những ngày tháng được là bản thân mình, chân thành nhất của Bạch Dao. Nàng không làm cho tổ chức nữa, thứ theo đuổi chỉ là bản thân sống yên ổn những ngày tháng về sau.
Quý Lâm Tung ngoắc tay về phía nàng, kêu:
– Lại đây.
Nàng bước tới.
– Sau này cho dù nàng đi đâu, đừng quên, chỉ cần Quý Lâm Tung ta vẫn còn ở kinh thành, nàng có thể đến tìm ta giúp đỡ bất cứ lúc nào. Những cái khác thì không biết chứ giết người phóng hỏa ta lại dám làm.
– Nàng không tin người khác, có thể luôn tin tưởng ta được. Hơn nữa, lúc nàng đối phó với kẻ địch, chỉ biết đến gần tấn công là không ổn, ám khí tầm xa đặc biệt thực dụng, để ta dạy nàng.
Quý Lâm Tung mở lòng bàn tay ra, là ba cây phi tiêu đen phát sáng.
Ngực Bạch Dao căng thẳng, nhìn chằm chằm vào những cây phi tiêu đó, chậm rì không dám nhận. Cho đến khi y cười nhét phi tiêu vào trong tay nàng.
– Nhìn ta này, Bạch Dao.
Quý Lâm Tung dùng mũi giày vẽ mấy điểm trên mặt đất, giang rộng chân, cơ thể nghiêng về phía trước, dùng ngón cái và ngón giữa cố định phi tiêu trên tay.
– Muốn quăng đi, phải nâng cao cánh tay…
Nàng hiền lành học từng bước, không biết là tư vị gì.
Giống hướng vào cõi chết mà sống, nếu như khăng khăng hình dung, nàng và Quý Lâm Tung có lẽ là vì ly biệt mà gặp nhau?
15
Ông trời không muốn toại nguyện lòng người, cho dù hai người hòa hợp thì cũng thế nào?
Bạch Dao thậm chí cho rằng, có phải nửa đời trước nàng tạo nghiệp quá nhiều mới rơi vào kết quả bất bình đã định trước này.
Lúc hoàng hôn, người của tổ chức cuối cùng cũng tìm đến cửa.
Lúc đó, Bạch Dao vừa luyện xong phi tiêu, lúc quay về trong viện, một dự cảm bất thường như thủy triều xông lên đầu.
Nàng dừng bước, mắt liếc bốn phía, trực giác khác thường.
Trước mắt, vũ khí duy nhất trên người nàng chính là ba cây phi tiêu, mà số lượng người đối phương còn chưa rõ, võ nghệ có cao siêu hơn nữa cũng khó bảo đảm được tính mạng.
Bạch Dao giả bộ không phát hiện ra, muốn vào phòng lấy kiếm. Nhưng ngay khoảnh khắc xoay người, đám người tới đột nhiên xông ra từ trong chỗ tối, một diện rộng sau lưng nàng đều cầm đao lên.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nàng rùng mình, tay khẽ động, cả ba cây phi tiêu đều được tung ra ngoài, đánh lui mấy người trong số đó.
Nàng nhân cơ hội đó đá văng cửa lấy kiếm, rồi bay ra ngoài cửa sổ, nhảy nhanh ra ngoài phủ, không muốn kinh động người trong phủ.
Nếu Quý Lâm Tung biết cái giá mà nàng phải trả nếu rời khỏi tổ chức là nỗi lo về tính mạng… nói chung sẽ không để nàng đi, cố ý che chở cho nàng, cho đến khi trơ mắt nhìn nàng phát độc mà chết, mà bất lực…
Cái tên ngốc đó, sẽ không hiểu được đâu. Bạch Dao ở lại kinh thành một ngày, y sẽ thêm một ngày nguy hiểm.
Chờ đợi ở Minh Vân Các bao nhiêu năm như vậy, nàng hiểu hơn ai hết những thủ đoạn tàn nhẫn đó. Muốn chạy trốn thì phải chạy trốn rất xa, bằng không cả ngày không được sống yên ổn.
Người ở phía sau càng đuổi càng gần, Bạch Dao bất đắc dĩ mới quay người lại, cầm kiếm ứng chiến.
Nàng đương nhiên không quên lời mà Tô Dịch Trạch đã dặn dò, nhưng giờ phút này thân bất do kỷ, cũng chỉ có thể đánh trả một chút, cố gắng không động đến kinh mạch.
Đối diện ước chừng có bảy tám người, đều là những đồng bạn cùng làm việc với nhau trong Các ngày xưa. Hiện giờ, bọn họ đang chĩa đao về phía nàng, từng bước ép sát, chiêu nào cũng trí mạng, không hề nhường nhịn chút nào.
Đúng là một đám điên cuồng không có tình cảm.
Bạch Dao phòng bị trái phải, một cây làm chẳng nên non. Rốt cục, trong khoảnh khắc đỡ một nhát kiếm nào đó, nội lực phá vỡ kinh mạch, đã đẩy lùi cả đám địch quanh mình.
Nàng chỉ thấy cổ họng dâng lên vị ngai ngái, hé miệng phun ra một ngụm máu tươi. Máu đổ trên mặt đất, nhìn thấy ghê người.
Ngay sau đó, ngực giống như bị ai đó hung hăng chọc ngoáy, đau đến mức nàng theo bản năng ôm lấy ngực, không thể ngồi dậy nổi.
Lúc này, trong tầm mắt có một đôi giày xanh chậm rãi bước vào, Bạch Dao lùi lại mấy bước, cằm phút chốc bị mũi đao lạnh buốt nâng lên. Lúc ánh mắt nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy ở phía sau tấm mặt nạ bạc, nàng chợt cảm thấy trầm xuống.
Tôn chủ cười trách móc, quan sát dáng vẻ đau khổ của nàng, có chút thỏa mãn, hỏi:
– Thiên Hàn, sao lại thảm hại thế này?
Bạch Dao đau đến mức suýt không chống đỡ được cơ thể, cả ngón tay cũng đang run. Trên mặt vẫn cố gắng ngấm ngầm chịu đựng, không muốn để đám người kia nhìn ra.
Tình cảnh trước mắt… e là chỉ có tự cứu mình thôi…
Nàng suy tư một cái, kiên cường chống đỡ, cười lạnh một tiếng, tiên phát chế nhân, nói:
– Độc này của Tôn Chủ, cũng phát tác nhanh hơn lần trước nhiều đấy.
– Hừ.
Tôn Chủ thu lại ý cười, vẻ mặt trở nên tàn nhẫn, lão liếc nhìn nàng từ trên cao xuống, hỏi:
– Một thủ hạ có hai lòng có cần thiết phải tồn tại nữa không?
– Ngươi nói đi, Thiên Hàn?
Mũi đao phía dưới cằm lại nâng lên trên, cảm giác đau đớn rất nhỏ mà lại rõ ràng truyền đến chân thật, Bạch Dao chỉ đành nhân nhượng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng đối phương.
Nàng ra vẻ thoải mái mà trả lời lại một cách mỉa mai:
– Ta làm việc ở Minh Vân Các gần chục năm, kết quả là lại rơi vào nhận xét vu vơ “có hai lòng”, Tôn Chủ người… có phải quá độc đoán rồi không?
– Để ám sát Thượng Thư, ta suýt nữa bỏ mạng, mới giấu tài, dự định tính việc lâu dài. Tạm thời không đề cập tới việc ngươi lừa ta dùng loại độc trí mạng, hôm nay còn chưa qua kỳ hạn giao hẹn, ngươi đã dẫn người gióng trống khua chiêng đến giết ta diệt khẩu…
Lời còn chưa dứt, mũi đao thoáng chốc tiến sâu hơn vài phân, sâu hơn chút nữa là có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
Tôn Chủ nghiêng người đến bên tai nàng, nói nhỏ:
– Ta muốn giết ngươi, chẳng cần lý do gì cả, ngươi phí lời như thế đều phí công mà thôi.
Lưng Bạch Dao phát lạnh, bình tĩnh nhìn lão, đồng tử khẽ run.
Bỗng nhiên, nàng kéo ra một nụ cười khổ, như đã nghĩ thông suốt gì đó, chợt nhận mệnh mà khép mắt lại.
Trong chốc lát, bốn bề ồn ào ầm ĩ. Bạch Dao mở mắt ra liền thấy ba cây ngân châm lướt qua trước mặt, lập tức cằm nàng nhẹ bẫng, cây đao kia cũng rơi trên mặt đất.
Tôn Chủ không kịp phản ứng, trọng tâm không vững, bị đánh lui ra ngoài đến ba thước.
Lòng nàng cả kinh, quay đầu nhìn lại, nhưng thấy Tô Dịch Trạch một thân bạch y, cầm trường kiếm muốn chém ra một con đường máu từ trong đám người.
Tô Dịch Trạch đã nhiều năm chưa động vào kiếm.
Nếu như không phải hôm nay trông thấy, Bạch Dao hầu như cũng quên rồi. Hắn cũng từng là sát thủ đứng đầu bảng trong Minh Vân Các khiến người nghe tên đã sợ mất mật.
Tuy nói sư huynh ngày thường dùng khuôn mặt tươi cười đối đãi mọi người, nhưng lúc đại khai sát giới, thủ hạ cũng không lưu tình chút nào.
Năm đó, Tô Dịch Trạch phụng mệnh tàn sát cả nhà Triệu gia. Khi trở về, vẫn thay lên bộ bạch y cười nhẹ nhàng đón lấy tách trà, dường như không để bụng đến việc giết chóc.
Về sau Bạch Dao mới hiểu, hắn sở dĩ không sợ bất cứ sóng gió chuyện gì là bởi vì lạnh lùng đến cùng cực, đã khắc sâu vào trong tủy.
Đối với người hung ác, đoạn tuyệt như này, ngay cả Tôn Chủ cũng phải kiêng kị ba phần.
Cho nên bây giờ trông thấy Tô Dịch Trạch tái hiện, người ở đó đều không khỏi kinh ngạc. Tôn Chủ giật mình sững sờ, lạnh giọng hạ lênh:
– Kẻ nào bắt sống được Thiên Chiêu, được thưởng gấp bội!
Đám sát thủ lại liều lĩnh xông lên, Tô Dịch Trạch một mặt thoát thân, mặt khác dùng ám khí thay Bạch Dao ngăn cản Tôn Chủ.
Bạch Dao sau khi trì hoãn một lúc, cảm thấy đau đớn trong ngực tựa hồ giảm bớt không ít, liền xách kiếm phi thân lên trước một bước.
Tô Dịch Trạch cũng không ham chiến nữa, vứt một nắm phấn vôi vào không trung, theo sát phía sau.
Còn có thể quay về phủ Thế Tử nữa không?
Tôn chủ đã phát hiện đó là chốn dung thân của nàng, đương nhiên sẽ tìm người theo dõi chặt chẽ trong bóng tối. Minh Vân Các tuy không giết hơn một người, nhưng nếu như giao chiến trong phủ, Quý Lâm Tung há có thể mặc kệ mà ngồi nhìn được?
Nếu y dây dưa với đám người đó thì thật sự khó phân thắng bại.
Bạch Dao không muốn liên lụy Quý Lâm Tung mạo hiểm, vì vậy theo Tô Dịch Trạch đi suốt đêm đến một nơi ở vùng ngoại ô, vào trong miếu nghỉ ngơi.
16
Đống lửa cháy lách tách, ánh lửa mờ mờ ảo ảo chiếu lên gương mặt hai người, không thể hiện chút nhu hòa nào.
Tô Dịch Trạch bắt mạch cho Bạch Dao, đôi mày thanh tú nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng. Đây là vẻ mặt đầu tiên mà nàng trông thấy ngoại trừ nét cười trên mặt.
Mặt Bạch Dao tái nhợt, trên người khoác áo khoác, ngồi sát vào đống lửa, cái lạnh vẫn không hề thuyên giảm.
Đau đớn trong ngực đứt quãng không dứt, trong miệng còn lưu lại vị đắng chát của thuốc mà vừa rồi uống vào. Mấy loại cảm giác đan vào nhau, căn bản không phân rõ được cái nào khó chịu hơn.
Nàng co chặt quần áo vào, không ngừng run rẩy, tứ chi không động đậy nổi, chỉ đành dựa tạm vào trên vai sư huynh.
Tô Dịch Trạch bắt mạch xong, con mắt ảm đạm, hắn kéo ống tay áo nàng, sau khi che kín cổ tay lạnh buốt, lại kéo phần áo còn lại đặt lên trên chân nàng, khẽ thở dài một hơi.
Bạch Dao nghe thấy, chậm rãi he hé mắt, bình tĩnh nhìn đống lửa bập bùng, hồi lâu cũng không chuyển động.
Sao lại không hiểu được chứ? Nàng lại quá hiểu cơ thể của nàng.
Yên lặng một lát, hắn nhẹ giọng mở miệng:
– Sư muội…
Nàng không lên tiếng, đáy mắt một mảnh trống rỗng.
– Chúng ta đã thử đủ loại thuốc, bất luận là thuốc thường thấy hay hiếm thấy, nhưng… hiệu quả đều quá nhỏ.
– Xét theo mạch tượng lâu dài, có lẽ là kịch độc mãn tính nổi tiếng của Minh Vân Các – Vô Ưu, độc này quả thực… khó giải. Hiện giờ, độc tố đã phá tan kinh mạch, ít ngày nữa sẽ xâm nhập toàn thân…
Bạch Dao nhắm mắt lại, khóe mắt mơ hồ có ánh lóng lánh. Nàng ngoảnh đầu đi, lưng quay về phía ánh lửa, nói giọng mũi:
– Sư huynh, chúng ta đi thôi, trời sáng là đi.
– …Được.
Tô Dịch Trạch đáp lời.
Không khí lại rơi vào yên lặng, chỉ có tiếng lửa đốt bập bùng trong đêm tối, kéo dài không nghỉ.
Ý thức dần hỗn độn, không bao lâu, Bạch Dao liền mê man ngủ thiếp đi.
Cảnh trong mơ luôn khiến con người ta nhớ lại một vài chuyện trước đây hoặc có hoặc không, giống như một quyển thoại bản, rút ra mấy đoạn ngắn ngủi là đã có thể ngưng đọng lại cả một đời người.
Đối với những cảnh tượng từ năm tám tuổi đến hai năm trước, nàng dĩ nhiên nhớ không còn rõ nữa. Nhớ lại thì chỉ còn là những ngày huấn luyện và nhiệm vụ đen tối.
Những ngày tháng đó kéo dài một khoảng thời gian rất lâu, cho đến khi gặp được y.
Y nói:
– Thức ăn ở Minh Vân Các thế nào?
– Aiz, cũng khó coi quá đi.
– Không biết nữ hiệp đến phủ Thế Tử đợi được không?
Quả thực hôm đó, Bạch Dao đã trầm tư rất lâu bởi hai câu nói này. Lần đầu tiên nàng bắt đầu nghi ngờ vì sao phải ở lại Minh Vân Các.
Lúc chuẩn bị ám sát Thượng Thư, là Quý Lâm Tung cản nàng lại.
– Ngươi không thương xót cái sinh mạng này, ta thì có đấy.
Lúc ám sát thất bại, cũng là Quý Lâm Tung cắt đuôi giúp nàng.
– Không sao, có ta ở đây.
Từng hình ảnh tái hiện, cuối cùng cũng vẻn vẹn dừng tại đây mà thôi.
Nàng không còn sau này nữa rồi.
Nhưng Quý Lâm Tung có, y chính trực trẻ tuổi, có thời gian tiêu pha phóng túng, cần gì phải vì nàng mà cô đơn cố thủ nửa đời sau.
Vậy thì để chính tay nàng kết thúc tất cả đi vậy.
17
Bạch Dao bị tiếng gào ở ngoài miếu đánh thức.
Trong lúc mơ màng, nàng mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên mình. Mở mắt ra, đang lúc bình minh, trời tờ mờ sáng, vài tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rách chiếu lên trên người, loang lổ nhiều màu.
Đống lửa đêm qua đã trở thành một đống than tro, thê lương một màu.
Giọng Tô Dịch Trạch ấm nóng, hỏi:
– Đỡ hơn chưa?
Nàng khẽ gật đầu, ngồi dậy, tứ chi động đậy một chút.
Bên ngoài phòng vẫn lờ mờ có tiếng gào truyền đến, khàn khàn mà yếu ớt, giống như cách rất xa rất xa.
Bạch Dao vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, xa gần tán lá xanh um che khuất tầm mắt.
– Là Quý Lâm Tung đang tìm muội.
Tô Dịch Trạch đưa tay ra, giúp nàng kéo chặt áo khoác vào người, nói:
– Cần gặp hắn một lần nữa không?
Chẳng lẽ… Quý Lâm Tung đã tìm nàng cả một đêm sao?
Hôm qua nàng rời đi quá vội vàng, cũng không kịp nói với y một tiếng, y nhất định lo lắng khôn nguôi…
Bạch Dao lập tức đứng dậy, đang muốn đẩy cửa ra ngoài, lại nhớ tới gì đó. Con mắt lại ảm đạm, sau đó quay đầu, nói với sư huynh:
– Huynh đi với muội.
… …
Gia đinh đi nơi khác tìm rồi, một mình y đi bộ đến đây, chân cũng đã mềm nhũn, cổ họng cũng khàn, vẫn không tìm thấy nàng.
Đám hạ nhân nói từng nghe thấy tiếng đánh nhau ở trong phủ, vừa đi xem xét thì đã không thấy Bạch cô nương đâu rồi.
Trên mặt đất lác đác vài vệt máu, cửa phòng hé mở, đong đưa theo gió.
Lúc Quý Lâm Tung biết được, chỉ còn thiếu lật tung cả cái kinh thành lên trời, nhưng đến bóng người cũng không có.
Lúc bất đắc dĩ mới đến vùng ngoại ô, nhưng y càng tìm càng tuyệt vọng, càng sinh ra những tình cảnh không dám nghĩ của nàng lúc này.
Y vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến mức sắp phát điên. Bạch Dao có thể không yêu y, nhưng không thể chết.
Quý Lâm Tung từng bước một đi tới, miệng vẫn gọi tên nàng. Cho đến khi miệng khô rát, ngồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng ho khan.
Lúc Bạch Dao đến, điều trông thấy chính là cảnh tượng này.
Vị Thế Tử Điện hạ hăng hái, lúc này tóc tai hỗn loạn, trong mắt hiện đầy tơ máu, đáy mắt đen hoắm một màu, chật vật không chịu nổi.
Trong lòng đau xót cùng cực, nàng lại không đành lòng nữa.
Lòng bàn tay bị người khác nhéo hai phát, Bạch Dao nghiêng đầu, lại thấy Tô Dịch Trạch hướng mắt về phía đó.
Nàng hít sâu một hơi, nhẹ giọng kêu:
– Quý Lâm Tung…
Quý Lâm Tung ngẩng đầu lên, trông thấy Bạch Dao, trong mắt không khỏi mừng như điên, y cười muốn tiến lên. Lại không biết tại sao, đứng lặng hồi lâu cách đó ba thước, tầm mắt dừng ở áo khoác ngoài trên người nàng, một chiếc áo khoác ngoài của một người khác. Ngay sau đó, chậm rãi dời xuống, dừng lại ở trên cái nắm tay giữa hai người.
Vừa mở miệng nói “May mà…” thì lại nuốt nay xuống.
– Hai người từ lúc nào lại thân quen thế này vậy?
Quý Lâm Tung hỏi vẻ cứng ngắc.
Y biết mình không có tư cách gì, nhưng cảm thấy dường như đã bỏ lỡ điểm gì đó, trong lòng khổ não.
Bạch Dao mỉm cười, nói:
– Quên mất không giới thiệu với ngươi, Tô lang trung thật ra là sư huynh đồng môn của ta, hôm qua luyện xong phi tiêu, huynh ấy nói với ta, ngắm sao ở vùng ngoại ô khác hơn hẳn, nên ta…
Y bình tĩnh nhìn nét mặt tươi cười của Bạch Dao, những lời sau đó đều giống như là biến mất, chỉ thấy đôi môi nàng đang mấp máy.
Hắn đau khổ tìm nàng một đêm, hóa ra nàng đang ngắm sao trời.
Nhất định rất vui vẻ.
Trong ấn tượng của Quý Lâm Tung, Bạch Dao cơ hồ chưa từng cười như thế, hơn nữa cười rực rỡ như vậy.
Hóa ra, hóa ra nàng cũng không phải không thích cười, chỉ là chưa gặp được chuyện có thể khiến nàng thích thôi.
Nàng chờ đợi ở Minh Vân Các gần mười năm, vậy vị sư huynh kia cũng ở bên nàng mười năm, nhìn hai năm ngỡ chân thành tha thiết lại như một câu chuyện cười vậy.
Hốc mắt Quý Lâm Tung đột nhiên cay xè, y đau đến sắp hít thở không thông.
Cả một đêm chưa chợp mắt cũng không mỏi như vậy, rõ ràng rất đau lòng, rõ ràng không nguôi.
Cho nên, Bạch Dao bảo y tìm Tô Dịch Trạch đến, cũng là để tiện ở gần nhau?
Vừa nghĩ đến y ở ngoài lo lắng, mà bọn họ ở trong phòng nói cười không ngớt, Quý Lâm Tung liền thở không ra hơi.
– Được, ta biết rồi.
Quý Lâm Tung ngắt lời nàng, quay đầu, khóe mắt không khỏi phiếm đỏ.
Bạch Dao vẫn còn cười nói:
– Điện hạ, lần này ta thật sự phải đi rồi.
Y đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt vẻ rớt xuống ngàn trượng.
Nàng giả bộ không thấy, cưỡng chế kéo khóe miệng, không để bản thân bật cười, nói thêm:
– Sư huynh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, trở về kinh là có thể lên đường.
Có phải là nàng đã quên gì đó rồi không?
Quên rằng đã từng hứa sẽ cùng đón sinh thần với y. Quên rằng một đêm dài nào đó, nàng vẫn luôn hứa hẹn sẽ thêu một chiếc hầu bao.
Bạch Dao ơi Bạch Dao…
Rốt cuộc y chiếm bao phần trong lòng nàng đây?
Y muốn che chở cho nàng, biết được nàng muốn giết Thượng Thư nên cố ý tìm đường thả ra một nhiệm vụ nhằm phân tán sự chú ý của nàng. Hiểu tính cách nàng, lại tốn hết tâm tư trà trộn vào trên thọ yến của Thượng Thư, bảo vệ nàng vô sự.
Nhưng nàng thì sao? Thật sự một phần cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu của y dành cho nàng tha thiết đến mức nào sao?
Có lẽ, chuyện tình cảm, vốn nói không rõ được ai đúng ai sai. Yêu một người cho dù một bên tình nguyện thì có làm sao chứ?
Y không giữ được nàng.
Lúc Bạch Dao và Tô Dịch Trạch rời đi, Quý Lâm Tung cưỡi ngựa tiễn một đoạn rất xa, y biết rõ xa xôi không hẹn, vẫn hỏi thêm một câu:
– Khi nào thì quay về?
Nàng vừa tung dây cương, phanh ngựa lại, quay đầu nhìn về cổng thành trước mặt, chợt ánh mắt dừng trên người y cách đó không xa.
Bạch Dao ngăn cách bởi tấm mạng che bay trong gió, cất giọng đáp:
– Giờ này sang năm, ta sẽ quay về.
– Điện hạ đừng tiễn nữa, phía trước đường xa, ta và sư huynh chầm chậm lên đường là được.
Quý Lâm Tung đứng ở chỗ cũ, nhìn chăm chú vào hai người càng lúc càng xa cho đến khi cảnh tượng đó trở thành một chấm ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không nhìn thấy gì nữa.
18
Lại qua hai ngày là sinh thần của Quý Lâm Tung.
Mưa dầm liên miên, đầy hơi ẩm, y chỉ tựa lên trên ghế, đôi mắt vô thần nhìn vào bàn, không chút hăng hái ăn mừng.
Y nhất thời hoảng hốt, không biết phải làm gì, cảm thấy nơi đâu cũng trống rỗng.
Mà trong rừng trúc cách ngoại ô hơn một trăm dặm, một ngôi nhà tranh cao cao, Bạch Dao ở trong nhà đang cầm một chiếc hầu bao, thêu dưới ánh nến, ánh sáng yếu ớt chập chờn bất định.
Tô Dịch Trạch bưng hai tách trà nóng đến, cười nhạt một tiếng, nói:
– Hôm nay sắc trời ảm đạm, thật phí thời gian, uống tách trà trước đi, rồi nghỉ ngơi một chút.
Nàng ngước mắt lên, lại lắc đầu, cúi xuống tiếp tục thêu.
Nàng không thể ngừng, thời gian của nàng không còn nhiều nữa.
Từng ngày trôi qua, cảm giác này càng phát ra mãnh liệt.
Huống hồ, hôm nay là sinh thần của Quý Lâm Tung, nàng thất hứa một lần, không muốn lại phụ lần thứ hai nữa.
Có lẽ là trời lạnh, thêu mãi thêu mãi, Bạch Dao ho khan lên, nỗi đau khắc cốt ghi tâm lần nữa xâm nhập toàn thân, nàng vô thức dùng tay ngăn lại, lại thấm đỏ một khoảnh chiếc hầu bao chưa thêu xong.
Vừa nhìn lại, áo cũng lộn xộn.
Bạch Dao giật mình, hồi lâu sau cũng không động đậy.
Tô Dịch Trạch vội đi kiểm tra cửa sổ xem đã đóng chặt chưa, một lát sau tìm đến một chiếc áo khoác ngoài choàng lên trên người nàng, ấm giọng an ủi:
– Không sao, trời quá lạnh, ấm hơn chút sẽ không như thế nữa.
– …cầm lấy thêu đi, ta lại giúp muội đơm chỉ, muội uống trà trước đi.
Bạch Dao vừa ngẩng đầu, trong mắt đã ngập tràn nước mắt.
Nàng nhắm mắt lại, hồi lâu, chậm rãi buông hầu bao ra, tự nói một mình:
– Hay là viết một bức thư vậy.
Tô Dịch Trạch mang giấy bút tới, Bạch Dao liền chấm chấm mực, nhấc bút viết thư.
Nàng khi thì ngây người, khi thì viết nguệch chữ, lại lần nữa đổi một trang giấy khác.
Lúc viết thư xong, đã là ban đêm, mưa rơi nhỏ dần, sau đó ngừng lại.
Nàng cất xong thư vào trong bao, đưa cho Tô Dịch Trạch nói:
– Sau khi muội qua đời, nếu như Quý Lâm Tung tới tìm thì đưa cái này cho y vậy.
… …
19
Quý Lâm Tung lại cãi nhau với phụ thân y.
“Choang” một tiếng, tách trà vỡ bên cạnh y, nước trà bắn tung tóe lên nửa người y, Quý Lâm Tung vẫn đứng lù lù bất động.
– Đồ nghịch tử, ngươi là muốn ta tức chết à?!
Người đàn ông mắt căng như muốn nứt, ngực phập phồng kịch liệt, lão lạnh lùng nói:
– Vân gia vẫn đang chờ đợi, ngươi hễ mở miệng ra là không cưới, còn muốn lão già như ta sống nữa không?
– Cha.
Quý Lâm Tung hờ hững ngắt lời lão, có chút không kiên nhẫn.
– Người mà con thích căn bản không phải là Vân tiểu thư.
Đối phương có chút kinh ngạc, một lúc sau, lão mới kìm cơn giận, thử hỏi:
– Nếu con đã có người trong lòng, tại sao không nói với phụ thân?
Mắt Quý Lâm Tung ảm đạm, nói:
– Nàng không phải là tiểu thư nhà nào cả.
– Nàng không thích con.
Nghe vậy, cơn giận của Quý phụ lại lập tức bùng lên, lão nghiến răng chỉ Quý Lâm Tung, run rẩy gật đầu, giống như là đã hiểu, lẩm bẩm:
– Được lắm, cho nên thời gian này ngươi suy sụp đến vậy, lại là bởi một nữ tử.
– Sao ta có thể sinh ra một đứa con không có tiền đồ như ngươi chứ?!
Câu cuối cùng hét lên khiến Quý Lâm Tung đau đầu như muốn vỡ tung, y nhíu mày, đưa mắt nhìn qua, phụ thân lại phất tay áo, bước nhanh ra ngoài cửa.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Chốc lát sau, mây bay cuồn cuộn, gió lạnh từng trận, sấm chớp lóe lên, hạt mưa không hề kiêng kị mà rơi xuống mặt đất.
Bạch Dao sửng sốt không ngờ, Minh Vân Các lại tìm đến đây, không biết có phải là trước khi đi đã để lộ tung tích hay không. Tóm lại bây giờ, bọn chúng lại đến rồi.
Trong cơn mưa to, tầm mắt có chút không rõ, nàng và Tô Dịch Trạch hai người cầm kiếm, một mình chống đỡ trong đợt tấn công của đám người đó.
Tô Dịch Trạch nói, tình hình của nàng tốt nhất không nên động võ hoặc cảm lạnh nữa, nếu không bệnh tình sẽ chuyển biến nhanh đến mức không cách nào tưởng tượng được.
Nhưng cho dù nàng có ẩn náu ở nơi không nguy hiểm, chẳng phải cũng sẽ đến ngày đó sao.
Nàng thật sự không hiểu, muốn yên ổn sống nốt quãng đời còn lại sao mà khó hơn lên trời.
Minh Vân Các bám chặt nàng không buông, không phải là muốn chính mắt nhìn nàng chết sao?
Bạch Dao tận tụy gần mười năm trong tổ chức, thế nào lại không tận tâm? Nhận lệnh nuốt xuống độc chí mạng, giờ đây thời gian không nhiều, còn phải chết dưới đao của chúng sao?
Nghĩ rồi, kiếm phong Bạch Dao thay đổi, chạy thẳng đến chỗ Tôn Chủ đang đứng ở một bên.
Nàng cảm động và ghi nhớ Tôn Chủ đã thu nhận và nuôi dưỡng, nhưng cũng hận lão như ung nhọt trong xương cốt.
Kể từ giây phút được nhặt về, nàng đã định trước là một quân cờ của Minh Vân Các. Ngay từ đầu, đây chính là một kết cục vô vọng, con cờ hoàn toàn tỉnh ngộ thì sao cam tâm cho được?
Chỉ nghe thấy Tôn Chủ cười lạnh một tiếng, nói:
– Không biết tự lượng sức mình!
Lão nghiêng người, thuận theo mà rút kiếm ra, ngăn một đòn bay tới.
Võ công của Bạch Dao đích thị là không bằng lão, Tôn Chủ đề phòng đệ tử trong Các phản bội, đều phòng bị với tất cả. Lão dạy võ nghệ cho bọn họ, nhưng lại giấu chiêu thức bí mật nhất cho bản thân, đề phòng tai họa.
Sao nàng không rõ điểm này chứ? Sở dĩ xông lên là sợ không còn cơ hội nữa.
Nếu như có thể làm lão tổn thương một chút, Bạch Dao cũng không hối hận.
Nàng xoay người tránh được tên thích khách muốn đánh lén, trở tay đánh đơn độc với Tôn Chủ lần nữa, từng chiêu sắc bén, đánh thẳng vào những chỗ hiểm.
Sau vài hiệp, thật sự nàng cũng mấy lần đắc thủ.
Mưa rơi không ngừng, Bạch Dao còn mặc áo đơn, vừa chịu lạnh lại độc phát.
Sắc mặt nàng trắng bệch, trong một khắc đã mất lực, đầu vai đã bị trúng một nhát kiếm mạnh.
Đau càng thêm đau.
Bạch Dao ép bản thân mình tỉnh táo, một lần lại một lần nói với bản thân, sau đó nhấc kiếm dốc hết toàn lực đâm tới phía người kia.
Tiếng “keng” trong veo kéo dài truyền đến, nàng định thần nhìn lại, Tôn Chủ đang bối rối quay lưng đi, mà hai nửa ngân diện rơi vào trong nước.
Lúc đó, bên phía Tô Dịch Trạch đã chiếm thế thượng phong, tiếp tục đánh nữa, ai thắng thật đúng là còn chưa chắc chắn.
– Rút!
Tôn Chủ làm thủ hiệu, hoảng hốt dẫn người rời đi.
Đuổi theo không? Nhưng… có chút lực bất tòng tâm…
Bạch Dao xây xẩm mặt mày, hôn mê chìm vào trong vũng máu.
– Sư muội!
Tô Dịch Trạch đang gọi nàng, nhưng nàng không nghe thấy nữa rồi.
Cuối cùng đã được giải thoát rồi sao?
20
Một năm sau, đầu xuân.
Quý Lâm Tung vĩnh viễn không quên được ngày này.
Ngày này năm ngoái, Bạch Dao đi rồi. Nhưng cũng ngày này năm ngoái, Bạch Dao nói nàng sẽ quay về.
Y vui mừng cả đêm không thể say giấc, từ sáng sớm chỉnh trang quần áo dung mạo, lệnh cho đám hạ nhân làm một bàn thức ăn lớn.
Quý Lâm Tung đứng ở trước cửa đợi nàng. Có một khoảnh khắc, dường như đã quay lại một năm trước, quãng thời gian Bạch Dao còn đang ở trong phủ.
Y nhiều lần đắn đo, gặp mặt rồi phải nói lời gì, phải dùng vẻ mặt thế nào, vui mừng ra mặt hay là…
Song, đợi đến giờ Thân, cũng không thấy bóng người.
Y có chút thất vọng, nhưng vẫn nghĩ, có lẽ là đường xá xa xôi, nàng đang gấp rút ở trên đường.
Quý Lâm Tung vội vàng cưỡi ngựa, ra khỏi thành nghênh đón. Cứ đi mãi, đi đến trước một căn nhà tranh nhỏ.
Lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Dịch Trạch đang quét dọn trong sân. Một năm nay, vẫn là dáng vẻ cũ, mặc bạch y, không mất đi vẻ nho nhã.
Tim Quý Lâm Tung đột nhiên đập như trống dồn, y vội vàng dạo bước đi vào, mở miệng nói:
– Tô lang trung…
Tô Dịch Trạch ngừng động tác, kinh ngạc ngẩng đầu, tựa hồ rất lâu rồi không có ai gọi hắn như vậy.
Thấy người đến, hắn vẫn cười yếu ớt, nói:
– Đợi Điện hạ đã lâu rồi.
Quý Lâm Tung kiềm nén kích động, lập tức hỏi tới:
– Ý ngươi nói là Bạch Dao đang đợi ta ư?
Y không biết sao lại cười, tự tin nói:
– Ta biết mà, nàng sẽ không quên đâu.
– Ta dẫn muội ấy đến gặp người.
Tô Dịch Trạch gác chổi vào một bên, quay người vào trong phòng.
Quý Lâm Tung khi thì nhìn vào cửa, khi thì ánh mắt mơ hồ, hầu như không dám tin đây là thật.
Quá lâu rồi, y đã quá lâu chưa gặp nàng rồi. Lúc gặp mặt sẽ là cảnh tượng thế nào đây?
Trong lúc suy tư, Tô Dịch Trạch đã đi ra, trong tay hắn ôm một cái hộp gỗ, sau lưng không có một ai.
Tim Quý Lâm Tung không khỏi đột nhiên theo đó mà trầm xuống.
– Điện hạ, Bạch Dao đến rồi.
Khóe miệng Tô Dịch Trạch vẫn mang một đường cong, như một tấm mặt nạ đối với mọi người.
– Ngươi… ngươi có ý gì?
Một dự cảm xấu xông lên đầu.
Nhưng sao lại thế? Lúc nàng đi rõ ràng vui vẻ đến vậy mà…
Thấy Tô Dịch Trạch không nói, y lập tức cuống cuồng. Y bước nhanh vào trong căn nhà tranh lục tìm, nhưng tìm không thấy bóng hình quen thuộc.
Quý Lâm Tung nhẹ giọng hỏi hắn:
– Bạch Dao đâu?
– Bạch Dao đâu? Sao nàng ấy không ra gặp ta?!
– Ngươi đang lừa ta, đúng không?
– Bạch Dao trốn đâu rồi? Ngươi lên tiếng đi chứ!
Nói xong lời cuối cùng, Quý Lâm Tung cuồng loạn. Đôi mắt hắn màu đỏ tươi, gắt gao nắm chặt lấy bả vai Tô Dịch Trạch, lực mạnh đến mức muốn bóp gãy vai người đó.
Tô Dịch Trạch nhìn chính diện mắt y, bình tĩnh không gợn sóng đáp:
– Bạch Dao đã chết từ một năm trước rồi.
– Muội ấy ở đây chờ người một năm rồi.
Trong đầu tựa như có một tiếng sấm rền, Quý Lâm Tung mắt đẫm lệ, không thể tin lắc đầu, cười nói:
– Sao lại thế được? Lúc nàng đi vẫn còn ổn mà.
Y run rẩy, định thần lại, vẫn còn đang lắc đầu.
Thanh âm của Tô Dịch Trạch lúc này vang lên:
– Một năm trước, Bạch Dao ám sát Thượng Thư không thành, lần đầu tiên độc phát đã mời ta đến. Muội ấy bảo ta giấu người.
– Ngươi nói nhảm!
Quý Lâm Tung bịt tai lại, bất lực ngồi xổm xuống. Nhưng mặc cho y không tin thế nào, mỗi một từ trong lời của Tô Dịch Trạch đều rành rọt kích động thần kinh y.
– Đó là độc không giải được mà tổ chức đưa cho muội ấy. Tôn Chủ muốn mượn cơ hội diệt trừ muội ấy, nên lấy lý do nhiệm vụ, một lần lại một lần phân tách muội ấy ra. Muội ấy không muốn người lo lắng, cho nên giấu nhẹm chuyện này đi.
– Chúng ta vẫn luôn âm thầm tìm thuốc giải, nhiều lần không có hiệu quả. Bạch Dao chuẩn bị rút khỏi Minh Vân Các quy ẩn, cái giá là lấy mạng để đổi lấy. Kỳ thực hôm đó, muội ấy căn bản không phải là đi ra vùng ngoại ô ngắm sao trời, người của Minh Vân Các tìm đến phủ Thế Tử, muội ấy dẫn sát thủ đi, một mực bị ép đến vùng ngoại ô.
– Muội ấy độc phát cả một đêm, bứt rứt trong tim đục khoét xương tủy, như dao khoét vào tim, muội ấy cũng không nói với người một chữ.
Tô Dịch Trạch chỉ vào chiếc giường xa xa bên trong căn nhà tranh, nói:
– Ngày sinh thần của người, người của tổ chức lại đến, Bạch Dao đội mưa chém giết, bị trọng thương, cảm lạnh, đêm đó sốt cao không hạ, vẫn luôn nói sảng, líu ríu gọi tên người. Lúc tỉnh lại vẫn còn nói xin lỗi với ta, khiến ta bị liên lụy. Dáng vẻ thống khổ của muội ấy thật sự khiến ta đau lòng.
Tô Dịch Trạch mở hộp gỗ, lấy một chiếc hầu bao nhuốm máu từ trong ra, đưa đến trước mặt y, nói:
– Cái này là muội ấy bắt đầu thêu lúc bệnh nặng. Muội ấy vẫn luôn không quên, muội ấy nhớ hết, không biết làm thế nào vẫn chưa thêu xong, trước khi chết còn nắm chặt lấy nó, bảo ta đốt nó đi…
Trên hầu bao, dưới vết máu đỏ sậm, là một con uyên ương đơn độc, không có con còn lại.
Tô Dịch Trạch bật cười, nói:
– Bạch Dao không cho ta nói, nhưng ta nói hết rồi. Không có gì khác, ta chỉ là không muốn để muội ấy đến cuối cùng tình yêu cả một đời cứ âm thầm mà thôi.
– Cũng coi như thay ta hoàn thành một chuyện cả đời này không dám, cũng không kịp làm rồi.
Quý Lâm Tung che mặt, sớm đã khóc không thành tiếng.
– Muội ấy rất yêu người, trước khi chết còn để lại cho người một phong thư.
Nghe vậy, Quý Lâm Tung mới như có phản ứng lại, ngẩng đầu, lại tận mắt trông thấy Tô Dịch Trạch xé nát phong thư trước mặt y.
– Ngươi làm gì vậy?!
Y chợt vồ lấy, cố gắng lấy những mảnh nhỏ, ghép lại những bút tích trước đây của nàng.
– Trong này không có một câu nào là thật cả. Xem hay không xem thì có sao?
Tô Dịch Trạch nói xong, y lập tức hiểu ý, tim như bị đao cắt, bưng lấy những mảnh nhỏ, chậm rãi quỳ trên mặt đất, không kiềm chế được.
– Xin lỗi… Bạch Dao… Xin lỗi…
– Ta đến muộn rồi.
Quý Lâm Tung lẩm bẩm nói.
– Được rồi, đồ mà muội ấy muốn ta đưa, ta cũng đã đưa rồi. Ta lại trở thành một người không bị ràng buộc, có thể đi vân du tứ phương rồi.
Tô Dịch Trạch thoải mái cười một tiếng, nói:
– Còn căn nhà tranh này thì tặng cho người. Tạm biệt, Thế Tử Điện hạ.
… …
Đại Lăng năm bốn mươi tám, Quý Lâm Tung vào làm quan, cần chính vươn lên, rất được Thiên Tử coi trọng.
Sau khi có quyền lực, y tổ chức đả kích thế lực của Minh Vân Các trong kinh thành, chỉ vỏn vẹn nửa năm, hiệu quả rõ rệt.
Cho dù con đường phía trước khó khăn trùng trùng, y vẫn không ngừng nửa bước.
Y sẽ mang theo tình yêu của vị cố nhân kia, kiên định sống tiếp.
Tác giả: 苏轻愁
Translator: Hanny Pei